Sáng sớm hôm sau, Đường Thư Nghi lại tản bộ đến luyện võ trường. Bây giờ mỗi ngày nàng đều dậy sớm rồi đi bộ đến đây, thân thể này có chút yếu ớt, nàng phải dưỡng một thời gian, nói không chừng còn có thể làm một số vận động mạnh như chạy bộ đánh quyền gì đó.
Kiếp trước nàng chết vì lao lực, kiếp này phải quyết tâm rèn luyện bảo vệ thân thể.
Tới luyện võ trường, Tiêu Ngọc Minh vẫn còn đang đứng tấn, trên cánh tay treo bao cát, trên đầu đặt mấy viên gạch. Lúc này Ngưu Hoành Lượng đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, nâng chân kê vào sườn trái của hắn, đá ra ngoài một chút, Tiêu Ngọc Minh lảo đảo ngã xuống đất.
“Còn phải tiếp tục luyện.” Ngưu Hoành Lượng bỏ lại một câu như vậy rồi đi tới chỗ Đường Thư Nghi, lúc gần tới nơi, hắn đã ôm quyền hành lễ: “Phu nhân.”
Đường Thư Nghi nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh vẫn còn đang đứng tấn, nói: “Vất vả Ngưu sư phó.”
“Nên làm cả.” Ngưu Hoành Lượng quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: “Hôm nay nhị công tử tới sớm nửa canh giờ, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.”
Mấy ngày trước đây tuy Tiêu Ngọc Minh cũng tới luyện võ hàng ngày nhưng cũng phải tới giờ Mẹo mới qua tới, hơn nữa thái độ qua loa có lệ. Chuyện luyện võ này, thiên phú và chăm chỉ đều không thể thiếu. Thiên phú của Tiêu Ngọc Minh không tồi, nhưng nếu không chăm chỉ thì cũng khó thành việc lớn.
Nhưng hôm nay hắn tới rất sớm, vừa tới đã chủ động đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3621973/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.