Mà giờ khắc này, Tiêu Ngọc Thần đang vẽ tranh trong thu phòng, nữ tử trên bức hoạ yểu liễu cành tơ, mắt chứa thu thuỷ, chính là Liễu Bích Cầm.
Vẽ xong nét cuối cùng, hắn cầm bút trong tay, có chút si ngốc mà nhìn nữ tử trong bức hoạ, qua một lúc sau, hắn hỏi Trường Minh đang đứng ở cửa thư phòng: "Khi nào thì có người của thôn trang Tây Sơn đến?"
Trường Minh vào phòng, nhìn người trên bức tranh, nói: "Hằng năm cứ cuối năm, trong phủ sẽ làm sổ sách, sau đó bên kia sẽ có người đến trong phủ để đối chiếu."
"Sắp đến cuối năm rồi!" Tiêu Ngọc Thần lại phiền muộn thở dài một hơi, sau đó nói: "Có cách nào không đưa chút than củi qua đó không, sắp đến mùa đông rồi, ở thôn trang chắc chắn rất lạnh."
"Trưởng tử, ngài nên biết tình hình hiện tại, chắc chắn có không ít người nhìn chằm chằm vào Hầu phủ chúng ta, nếu như chúng ta có chút động, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn." Trường Minh khẽ nói.
Chuyện lần trước tưởng chừng Lương gia xin lỗi liền kết thúc, nhưng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào phủ Vĩnh Ninh hầu, chỉ chờ bọn họ động thủ, lần theo manh mối tóm lấy Liễu Bích Cầm, sau đó trị tội Hầu phủ.
Tiêu Ngọc Thần làm sao không hiểu, hắn chỉ là lo lắng.
"Mặc dù điều kiện ở thôn trang không tốt bằng trong phủ, nhưng trong phòng ngủ cũng có giường sưởi, ban đêm làm ấm giường sưởi, nằm lên cũng rất ấm áp." Trường Minh lại nói.
Tiêu Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3621964/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.