Gia Luật Gia Ương không muốn ăn nữa, hắn còn ăn cái gì nữa, Dung Xu phải nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào đây.Dung Xu thấy hắn không động, cũng mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không: “Là thiếp khổ cực nấu đấy, ngài sẽ không đến mức làm đổ rồi còn không chịu ăn đấy chứ.”Gia Luật Gia Ương nhịn tức bưng bát lên, tức thì tức, nhưng ăn vẫn phải ăn, huống chi hắn cũng không giận Dung Xu.Lúc đó nóng bừng cả mặt, thầm nghĩ sau này không bao giờ đến đây nữa.Gia Luật Gia Ương chỉ ăn một bát rồi thôi, mặc kệ Dung Xu nói thế nào cũng không chịu ăn thêm.
Hắn bỗng cảm thấy may mắn vì lúc này mình không nói tiếng Hán, cho nên cái gì cũng không cần nói.Hắn mím môi liếc Ni Mã một cái, Ni Mã giật mình, lập tức bước lên trước nói: “Vương phi, Vương còn có chuyện, hôm khác lại đến thăm người.”Trở lại Vương trướng, Ni Mã “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ có tội, xin Vương trách phạt.”Tuy có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, vậy thì cũng là sai, sai chính là sai.Gia Luật Gia Ương vuốt mặt: “Tự đi lĩnh phạt, gọi Đạt Oa đến đây.
Từ nay, ngươi đừng đi Tấn Dương với bản vương nữa.”Đời này hắn không bao giờ muốn đi nữa.Một ngày hai ngày, Dung Xu cũng nhận ra sự khác thường.Từ ngày Gia Luật Gia Ương tặng chim cho nàng, ngày nào cũng đến ăn cơm.
Bây giờ lại chẳng thấy đến nữa, ngay cả người đến lấy cơm cũng đổi thành người khác.Dung Xu muốn ở Ô Nhĩ sống thoải mái hơn thì phải dựa vào Gia Luật Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-the-than-cua-bach-nguyet-quang/4082586/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.