Bạch Miểu không nói nữa.
Thẩm Nguy Tuyết nắm mắt cá chân nàng, động tác nhẹ nhàng đeo giày cho nàng.
Từ góc độ của Bạch Miểu, có thể nhìn thấy lông mi mảnh dài của hắn, mũi cao thẳng, ngón tay thon dài.
Hắn thần sắc chuyên chú, phảng phất không cho rằng làm vậy là không xứng đáng với địa vị của mình, nhưng Bạch Miểu lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Ngón tay hắn ấn vào khớp xương mắt cá chân nàng, lúc xỏ giày, tay hơi di chuyển lên trên, lòng bàn tay cọ xát với da thịt nàng, mang theo nhiệt độ như có như không.
Bạch Miểu theo bản năng rụt chân lại, ngón chân hơi cong.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở: "Thả lỏng một chút, như vậy không đeo được."
Bạch Miểu bị hắn nói nên mặt đỏ lên.
Vất vả đeo giày xong, cuối cùng Thẩm Nguy Tuyết buông nàng ra.
Bạch Miểu không muốn để hắn thấy mình xấu hổ, vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài như muốn trốn.
"...... Miểu Miểu." Thẩm Nguy Tuyết lại gọi nàng, thanh âm có chút bất đắc dĩ.
Còn chuyện gì? Không thể một lần nói xong sao!
Lòng Bạch Miểu nóng như lửa đốt, hận hiện tại không thể bay đến trước mặt Tống Thanh Hoài.
Tống sư phụ, Tống đại ca, Tống đại gia, ngài hãy cố gắng, nhanh mang ta đi đi!
"Con còn chưa ăn cơm." Thẩm Nguy Tuyết đi tới, dắt tay nàng, "Đi ăn cơm trước đã."
Bạch Miểu sốt ruột: "Không phải vừa rồi ngài nói bên ngoài có người tới sao?"
"Loại việc nhỏ này, bảo Thanh Loan đi là được." Thẩm Nguy Tuyết sờ tóc nàng, ôn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3605317/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.