Chương trước
Chương sau
Bạch Miểu không nói nữa.
Thẩm Nguy Tuyết nắm mắt cá chân nàng, động tác nhẹ nhàng đeo giày cho nàng.
Từ góc độ của Bạch Miểu, có thể nhìn thấy lông mi mảnh dài của hắn, mũi cao thẳng, ngón tay thon dài.
Hắn thần sắc chuyên chú, phảng phất không cho rằng làm vậy là không xứng đáng với địa vị của mình, nhưng Bạch Miểu lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Ngón tay hắn ấn vào khớp xương mắt cá chân nàng, lúc xỏ giày, tay hơi di chuyển lên trên, lòng bàn tay cọ xát với da thịt nàng, mang theo nhiệt độ như có như không.
Bạch Miểu theo bản năng rụt chân lại, ngón chân hơi cong.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở: "Thả lỏng một chút, như vậy không đeo được."
Bạch Miểu bị hắn nói nên mặt đỏ lên.
Vất vả đeo giày xong, cuối cùng Thẩm Nguy Tuyết buông nàng ra.
Bạch Miểu không muốn để hắn thấy mình xấu hổ, vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài như muốn trốn.
"...... Miểu Miểu." Thẩm Nguy Tuyết lại gọi nàng, thanh âm có chút bất đắc dĩ.
Còn chuyện gì? Không thể một lần nói xong sao!
Lòng Bạch Miểu nóng như lửa đốt, hận hiện tại không thể bay đến trước mặt Tống Thanh Hoài.
Tống sư phụ, Tống đại ca, Tống đại gia, ngài hãy cố gắng, nhanh mang ta đi đi!
"Con còn chưa ăn cơm." Thẩm Nguy Tuyết đi tới, dắt tay nàng, "Đi ăn cơm trước đã."
Bạch Miểu sốt ruột: "Không phải vừa rồi ngài nói bên ngoài có người tới sao?"
"Loại việc nhỏ này, bảo Thanh Loan đi là được." Thẩm Nguy Tuyết sờ tóc nàng, ôn hòa nói, "Con không cần phải xen vào."
Thanh Loan nghe xong lời này, ngửa đầu đáp lại một tiếng, vỗ cánh bay ra động phủ.
Bạch Miểu: "......"
Con chim chỉ biết phá này, phải đối nghịch với nàng đúng không?
Trước mắt không thể lấy cớ nữa, Bạch Miểu bó tay, đành phải đi theo Thẩm Nguy Tuyết trở về trúc lâu.
Cơm sáng hôm nay làm cũng rất phong phú.
Sau khi ăn uống no đủ, Thẩm Nguy Tuyết lại mang một đĩa dương mai đã rửa sạch đến.
Dương mai chín biến thành màu đen, mọng nước, mỗi một quả đều tròn vo, xếp chồng lên nhau, khiến người nhìn chảy nước miếng.
Bạch Miểu một bên ăn, một bên nhịn không được yên lặng nghĩ: Về sau sợ là không được ăn thứ ngon như vậy.
Nam chính thật Tống Thanh Hoài kia, nguyên chủ đưa điểm tâm cho hắn đều phải nhìn sắc mặt, hẳn sẽ không giống Thẩm Nguy Tuyết, mỗi ngày tự tay làm các món ăn ngon mang đến cho nàng.
Haiz.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi vẻ mặt đau khổ, thở dài thật sâu.
"Làm sao vậy?" Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng đột nhiên thở dài, nghi hoặc nói, "Là dương mai quá chua sao?"
Bạch Miểu liên tục lắc đầu: "Không chua ạ, đặc biệt ngọt. Là con đột nhiên phát hiện gần đây hình như ăn quá nhiều, cảm giác có chút mập lên......"
Tuy rằng đây là nàng thuận miệng nói, nhưng cũng không phải là nói dối.
Từ khi chuyển đến Tê Hàn Phong, nàng ăn uống xác thật không ít, mỗi ngày lượng cơm ăn tăng trên diện rộng, hình thể cũng có thay đổi rõ ràng.
Từng gầy đến mức trên người một chút thịt thừa cũng không có, cằm nhọn đến đáng thương, hơn nữa khoảng thời gian đó vóc dáng lại cao lên, nhìn từ xa, cả người giống cây gậy trúc.
Hiện tại nàng ăn nhiều, thân hình cũng nở ra, da thịt càng thêm trắng nõn, đường cong mềm dẻo mà uyển chuyển, có loại động lòng người nói không nên lời.
Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, ánh mắt rơi xuống eo nàng.
Ký ức đêm qua lại lần nữa nổi lên trong lòng, vòng eo thiếu nữ mềm mại mà tinh tế, cho dù cách lớp vải, xúc cảm vẫn cứ khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
"Không mập, như vậy vừa vặn." Hắn nhẹ giọng nói.
"...... Ồ." Bạch Miểu cũng không bất ngờ.
Mỗi trưởng bối đều sẽ đánh giá tiểu bối của mình như vậy —— không mập, lại ăn nhiều một chút; lúc này mới mấy miếng cơm, lại đơm một chén; con gầy như vậy, giảm cái gì chứ......
Tuy rằng nàng không cảm thấy mình cần giảm béo, nhưng chỉ cần đề cập đến đề tài này, lời các trưởng bối không có tính tham khảo, tùy tiện nghe theo là được.
Bạch Miểu tiếp tục vùi đầu ăn dương mai. Một quả lại một quả, ngay lúc đang ăn, Thanh Loan đột nhiên dẫn một người vào.
Thẩm Nguy Tuyết hơi ngước mắt, Bạch Miểu nghe thấy tiếng bước chân, đang cắn một miếng dương mai, cũng ngẩng đầu.
Một thanh niên thân hình đĩnh bạt đi đến. Khuôn mặt hắn thanh tuấn, đường cong sắc nhọn, tuy rằng thần sắc cung kính, nhưng hơi thở toàn thân lại như băng sương, khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Cơ hồ nháy mắt nhìn thấy thanh niên, Bạch Miểu có thể xác định, người này chính là Tống Thanh Hoài.
Bởi vì hắn quá giống miêu tả trong sách. Ban đầu nàng còn cảm thấy cốt truyện miêu tả có vấn đề, mỗi lần so sánh với Thẩm Nguy Tuyết đều có vẻ rất ooc, hiện tại xem ra, cốt truyện một chút cũng không ooc, nam chính chính là một khối băng nha!
Hệ thống lập tức lên tiếng: 【 Nam chính tới, chuẩn bị sẵn sàng. 】
Bạch Miểu nhét nửa quả dương mai còn lại vào trong miệng: "Ta biết."
Nàng lau tay, ngồi thẳng người, nhìn đối phương như trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tống Thanh Hoài đi đến bên giàn hoa thì dừng lại, mặt hướng Thẩm Nguy Tuyết, kính cẩn chắp tay hành lễ.
"Sư tôn."
"Sao ngươi lại tới đây?" Thẩm Nguy Tuyết kinh ngạc chớp mắt.
Bạch Miểu trộm nhìn Tống Thanh Hoài, lại nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết rõ ràng hơn Tống Thanh Hoài một thế hệ, nhưng thoạt nhìn Tống Thanh Hoài ngược lại trầm ổn hơn hắn, cũng có bộ dáng chính đạo hơn.
"Đêm qua đệ tử xuất quan, đặc biệt tới bẩm báo sư tôn." Tống Thanh Hoài trả lời đúng sự thật.
Thẩm Nguy Tuyết trầm ngâm nói: "Ngươi hiện giờ đã là cảnh giới Đại Thừa?"
Tống Thanh Hoài: "Vâng."
Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, hơi gật đầu.
"Thư phòng có mấy điển tịch, hiện tại ngươi có thể đọc, qua tìm đọc đi."
"Vâng, sư tôn." Tống Thanh Hoài đáp.
Bạch Miểu cảm thấy quan hệ sư đồ của bọn họ khả năng không tốt lắm.
Ngày thường nếu nàng thiền một lát, Thẩm Nguy Tuyết sẽ khen nàng chăm chỉ, sao Tống Thanh Hoài vừa tới, đột phá cảnh giới Đại Thừa cũng không khích lệ một câu?
Thẩm Nguy Tuyết lãnh đạm như vậy, Tống Thanh Hoài cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Hắn nâng mắt, đang định đi thư phòng, đột nhiên chú ý tới Bạch Miểu ngồi cạnh Thẩm Nguy Tuyết.
Trúc lâu của sư tôn, sẽ không có người thứ hai xuất hiện, thiếu nữ này vì sao có thể ngồi ở đây?
Nàng còn đang ăn dương mai. Sư tôn sớm đã tích cốc, dương mai này tất nhiên không phải hắn ăn, chẳng lẽ là chuẩn bị riêng cho thiếu nữ này......
Tống Thanh Hoài nhìn Bạch Miểu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Hơn nữa vì sao hắn cảm thấy thiếu nữ này quen mắt......
Trong đầu Tống Thanh Hoài hiện lên đủ loại phỏng đoán, đột nhiên nhíu mày, không xác định mở miệng: "Ngươi là...... Bạch Miểu?"
Bạch Miểu tâm tình phức tạp.
Tên này, còn nhớ tên nàng à, không hổ là nam chính.
Nhưng vẫn may, cuối cùng người này nhớ nàng, nếu không nàng đúng là không biết nên nhắc nhở hắn như thế nào.
Thẩm Nguy Tuyết nghe thế, thần sắc ôn hòa bình tĩnh đột nhiên trở nên có chút vi diệu.
Bạch Miểu trong lòng sớm đã rõ ràng, nhưng vì phối hợp với Tống Thanh Hoài, còn phải ra vẻ mê mang hỏi: "Ngươi biết ta?"
Tống Thanh Hoài không trả lời ngay vấn đề này.
Tuy rằng hắn đối với Bạch Miểu ấn tượng không sâu, nhưng dù sao cũng là đệ tử hắn thu ở đại điển, cho dù qua một khoảng thời gian, tên và diện mạo vẫn có thể nhớ ra.
Nhưng, nếu so với ngày thu đồ đệ, thiếu nữ này tựa hồ tự tin không ít, cũng trưởng thành không ít.
Nhưng vì sao nàng ở chỗ của sư tôn......
Trong lòng Tống Thanh Hoài nghi hoặc, quyết định trước tiên để vấn đề này sang một bên.
"Ngươi là đệ tử của ta." Hắn lời ít mà ý nhiều, "Ngày ấy là ta thu nhận ngươi ở đại điển, ngươi đã quên?"
Bạch Miểu: "...... A?"
Nàng theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, tựa hồ có chút không vui.
"Ngày ấy người ở đại điển thu đồ đệ là ngươi?" Bạch Miểu lộ ra biểu tình khiếp sợ, cẩn thận nói, "Vậy, vậy ý ngươi là, ngươi mới là sư tôn ta?"
Tống Thanh Hoài có chút kỳ quái nhìn nàng: "Tất nhiên."
Hắn đích xác sau khi đại điển kết thúc liền bắt đầu bế quan, thậm chí chưa kịp gặp đồ đệ vừa mới thu này, nhưng nàng cũng không đến mức kinh ngạc như vậy chứ......
Hay là nàng đã theo người khác làm sư đồ?
Tống Thanh Hoài đang khó hiểu, Bạch Miểu đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết: "Sư tôn, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào ạ?"
...... Sư tôn?
Tống Thanh Hoài cho rằng mình nghe lầm.
Không khí trong trúc lâu đột nhiên yên lặng.
Bạch Miểu lại gọi một tiếng: "Sư tôn?"
Lần này Tống Thanh Hoài có thể xác định, mình không nghe lầm.
Thẩm Nguy Tuyết rũ mi, chậm rãi mở miệng.
"...... Hắn nói không sai."
Bạch Miểu nghe vậy, tức khắc mở to hai mắt.
"Cho nên, lúc trước là con nhận sai người...... Kỳ thật ngài căn bản không phải sư tôn con?"
Nàng biểu tình khiếp sợ, nhìn qua không giống giả vờ.
Thẩm Nguy Tuyết không muốn thấy nàng lộ ra vẻ mặt này.
Hắn thanh âm hơi thấp, đầu ngón tay nhẹ gõ bàn: "Con là đệ tử Thanh Hoài, cũng là đệ tử Tê Hàn Phong, như vậy xem ra, cũng không tính là sai."
Nhận nhầm sư tổ thành sư tôn, còn không tính là sai?!
Bạch Miểu thần sắc phức tạp: "Nhưng mấy ngày này, con vẫn luôn coi ngài như sư tôn, còn làm phiền ngài rất nhiều chuyện không nên......"
Tống Thanh Hoài mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
Hắn nghe không hiểu.
Nhưng hắn thật sự không tưởng tượng ra, vị Kiếm Tôn trời sinh tính tình xa cách này, có thể vì người khác làm ra chuyện gì không nên làm.
Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nói: "Ta cảm thấy vẫn ổn......"
"Sư tôn...... Không đúng!" Bạch Miểu đột nhiên đứng dậy, nhìn Tống Thanh Hoài, "Ta hiện tại nên gọi ngài là gì?"
Tống Thanh Hoài thấp giọng đáp: "Sư tổ."
"Ồ, đúng, sư tổ." Bạch Miểu ngữ khí nghiêm túc, "Như vậy một chút cũng không tốt."
Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn nàng: "Vì sao?"
Còn hỏi nàng vì sao.
Bạch Miểu vốn có một bụng vấn đề muốn hỏi hắn, hiện giờ bị hắn bình tĩnh mà nhìn như vậy, ngược lại một câu cũng không hỏi ra được.
Khả năng hắn muốn nuôi dưỡng trẻ con, đúng lúc nàng xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền thuận tay nuôi.
Tựa như mấy con cá trong hồ. Không có lý do gì, cũng không thích như vậy, chỉ là tùy tiện nuôi, giết thời gian mà thôi.
Bạch Miểu nhìn hắn một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Thanh Hoài.
"Con không thể lại quấy rầy ngài." Nàng nói, "Con vẫn nên đi cùng sư tôn thôi, hoặc là dọn về đệ tử uyển cũng được."
Trong lòng Tống Thanh Hoài kinh nghi.
Lời này, nghĩa là nàng sống ở đây?
Thẩm Nguy Tuyết tựa hồ cũng không đoán được nàng sẽ nói như vậy.
Lông mi hắn run lên, chậm rãi nâng mắt.
Cặp mắt màu hổ phách kia vẫn bình tĩnh như cũ, ánh sáng ở trúc lâu hơi tối, khiến tròng mắt hắn sâu thẳm hơn bình thường.
"Con có thể ở lại đây." Hắn ngưng mắt nhìn nàng.
Bạch Miểu lắc đầu: "Con đến sư tôn và sư tổ cũng có thể nhận sai, sao còn không biết xấu hổ ở lại nơi này. Con biết ngài tính tình tốt, sẽ không trách con, nhưng bản thân con không tiếp nhận được......"
Thẩm Nguy Tuyết không nói nữa.
Trúc lâu tràn ngập trầm mặc, hắn không lên tiếng, Bạch Miểu cũng không lên tiếng.
"Nếu sư tôn không yên tâm, có thể cho nàng dọn đến chỗ con." Tống Thanh Hoài đột nhiên mở miệng, "Nàng vốn là đệ tử con, lúc trước là con không có thời gian, hiện giờ con đã xuất quan, chắc chắn cẩn thận bồi dưỡng nàng."
Lời này của hắn chỉ là trần thuật sự thật, không có bất kì hàm ý che giấu nào, nhưng Thẩm Nguy Tuyết nghe lại không thoải mái.
Đệ tử hắn sao......
Thẩm Nguy Tuyết có chút không khoẻ mà xoa xoa mi cốt.
"Con thật sự muốn dọn đi?"
Hắn không có gọi tên Bạch Miểu, nhưng Bạch Miểu biết, hắn là đang hỏi nàng.
Nàng kiên trì nói: "Con không thể lại làm phiền ngài." Dừng một chút, lại bỏ thêm câu: "Sư tổ."
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại.
Xưng hô này tràn ngập khoảng cách, hắn không thích.
Bạch Miểu nói những lời này...... Hắn cũng không thích.
Nhưng hắn không muốn cưỡng bách nàng ở lại.
Cuối cùng Thẩm Nguy Tuyết lựa chọn thỏa hiệp.
"Được." Hắn nhẹ giọng nói, "Nhớ trở về thăm ta."
Bạch Miểu tâm tình phức tạp.
Lời này, cảm giác hắn giống ông già bị vứt bỏ.
Rõ ràng trước kia chẳng có ai, hắn cũng vẫn sống tốt.
"Vâng!" Nàng vẫn trưng ra gương mặt tươi cười, giống khi mới gặp, "Con sẽ."
Trong lòng Thẩm Nguy Tuyết càng không thoải mái.
Giống với lúc tới, Bạch Miểu chỉ thu dọn vài món tùy thân, liền với Tống Thanh Hoài rời khỏi Tê Hàn Phong.
Thẩm Nguy Tuyết đứng trong sương mù mông lung, nhìn bóng dáng bọn họ sóng vai đi, lông mi buông xuống, không nhìn ra biểu tình trên mặt.
Thanh Loan đứng bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn.
"Có Thanh Hoài ở đó, hẳn là có thể chiếu cố nàng." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Như vậy cũng rất tốt."
Thanh Loan nghiêng đầu, thấp thấp lên tiếng.
"...... Như vậy cũng rất tốt."
Hắn lặp lại một lần, không biết là nói cho Thanh Loan nghe, hay là nói cho mình nghe.
*
Bạch Miểu đi theo Tống Thanh Hoài trở về ngọn núi hắn ở.
Tống Thanh Hoài nhàn nhạt nói: "Động phủ của ngươi ta đã xây xong, ngươi trực tiếp dọn vào là được."
Nhanh như vậy?
Bạch Miểu vẻ mặt khiếp sợ.
"Nếu muốn thu đồ đệ, tất nhiên phải chuẩn bị động phủ." Tống Thanh Hoài nhíu mày, "Có vấn đề gì sao?"
Bạch Miểu vội vàng lắc đầu: "Không có không có, rất hợp lý, vô cùng hợp lý."
Hệ thống: 【 Cô nhìn xem, đây mới là nam chính, người còn chưa tới, chỗ ở đã chuẩn bị cho cô rồi. 】
Bạch Miểu: "......"
Tống Thanh Hoài tiếp tục nói: "Ngươi cần thứ gì, hiện tại nói với ta, ta sẽ làm."
Phong cách làm việc của người này, hoàn toàn khác Thẩm Nguy Tuyết......
Bạch Miểu nỗ lực nghĩ: "Dường như tạm thời không có yêu cầu gì."
Tống Thanh Hoài gật đầu: "Vậy sau này nói."
Hệ thống: 【 Cô nhìn xem, không hổ là nam chính, nói chuyện làm việc dứt khoát, thẳng thắn, tuyệt đối không vòng vo với cô. 】
Bạch Miểu: "......"
Cái khác không nói, người này nói chuyện đích xác có cảm giác việc công xử theo phép công.
Khó trách nguyên chủ cảm thấy hắn không dễ tiếp cận.
Đỉnh núi này trừ bọn họ còn mấy trưởng lão khác ở, nhưng cách khá xa, hơn nữa Tống Thanh Hoài ít lời lạnh lùng, vị trí động phủ cũng rất hẻo lánh, phạm vi mười dặm bóng người cũng không có, nhìn qua không khác gì độc chiếm một ngọn núi.
Tống Thanh Hoài dẫn Bạch Miểu đi vào động phủ của nàng.
Bên ngoài động phủ nhìn đơn giản, bên trong lại đầy đủ mọi thứ, thứ cần có đều có, tuy rằng có chút nhạt nhẽo, nhưng đối với Bạch Miểu mà nói cũng đủ.
Hệ thống: 【 Cô nhìn xem, đây là nam chính đấy, đồ đạc đều chuẩn bị hết cho cô, trực tiếp xách giỏ vào ở, một chút phiền toái cũng không có. 】
Bạch Miểu rốt cuộc không nhịn nổi: "Ta hoài nghi ngươi đang nâng này đạp kia."
Hệ thống: 【 Chẳng lẽ cô không nhìn ra nam chính tốt sao? Chẳng lẽ cô không cảm thấy nam chính tốt hơn Thẩm Nguy Tuyết sao? 】
Bạch Miểu: "Ngươi ít nói điều vô nghĩa, nói không chừng còn có thể cho hắn thêm chút điểm."
Hệ thống tức khắc câm miệng.
Bạch Miểu biết hệ thống nghĩ gì.
Đơn giản chính là muốn khiến nàng tiếp tục đi cốt truyện, phát triển tuyến tình cảm với Tống Thanh Hoài.
Nhưng nàng tạm thời không có suy nghĩ đó. Nàng hiện tại chỉ muốn thành thành thật thật làm người, chăm chỉ tu luyện, trừ chuyện này, nàng đều không muốn suy xét.
Nàng cần dùng tốc độ nhanh nhất quên đi đoạn kí ức nghĩ lại mà sợ kia.
Tống Thanh Hoài thần sắc lãnh đạm: "Ngươi ở đây, có chuyện gì, trực tiếp truyền âm cho ta là được."
Nói xong, từ trong tay áo móc ra một cái truyền âm phù.
Bạch Miểu thấy thế, lập tức nói: "Không cần, ta có truyền âm phù."
"Ngươi có?" Tống Thanh Hoài không khỏi nhíu mày, "Ngươi có từ đâu?"
Hắn nhớ nàng không phải xuất thân thế gia, theo lý mà nói, hẳn là không tiếp xúc được thứ này mới đúng.
Bạch Miểu từ túi giới tử tìm ra truyền âm phù, đưa cho Tống Thanh Hoài.
"Đây, chính là cái này, là sư...... Sư tổ cho ta."
Thiếu chút nữa lại gọi sai.
Tống Thanh Hoài tiếp nhận truyền âm phù, trong mắt toát ra kinh ngạc không chút nào che giấu.
Đây đích xác không phải truyền âm phù bình thường, cho dù là chất liệu hay hình thức, đều là thứ Kiếm Tôn mới có thể có được.
Kiếm Tôn cũng không phải một người keo kiệt, làm đệ tử hắn, Tống Thanh Hoài vẫn luôn rất rõ điều này.
Nhưng truyền âm phù này, không giống những thứ như Hãn Hải Đạo kinh, điển tịch.
Đây hiển nhiên không phải thứ có thể tùy tiện tặng người khác.
Tống Thanh Hoài tâm tình phức tạp: "Kỳ thật lúc trước ta đã muốn hỏi ngươi, sao ngươi nhận sai Kiếm Tôn thành ta?"
Vấn đề này có thể trả lời sao?
Bạch Miểu không chắc, đành phải hỏi hệ thống.
Hệ thống: 【 Tùy tiện lừa gạt một chút là được, đừng nói với hắn quá nhiều. 】
Bạch Miểu yên lặng làm thủ thế "OK" ở trong lòng.
"Bởi vì ta nghe nói sư tôn là đệ tử Tê Hàn Phong, cho nên liền đi Tê Hàn Phong tìm ngài, kết quả vừa vặn gặp được sư tổ, không cẩn thận liền nhận sai......"
Hệ thống: 【 Cô đúng là lừa gạt. 】
Tống Thanh Hoài tựa hồ cũng cảm thấy cách giải thích này rất khó tin: "Vậy vì sao Kiếm Tôn không có sửa đúng ngươi?"
Bạch Miểu: "Vấn đề này ta cũng muốn biết......"
Mày Tống Thanh Hoài càng nhíu chặt.
Bạch Miểu cảm thấy hắn khả năng sẽ suy nghĩ rất lâu. Nàng nghĩ nghĩ, quyết định giải quyết một số vấn đề tương đối thực tế trước.
"Sư tôn, ta ăn cơm ở đâu?"
"Ăn cơm?" Tống Thanh Hoài tựa hồ không suy xét đến vấn đề này, "Ngươi không tích cốc sao?"
Bạch Miểu: "......"
Đại ca, thật ra ta muốn tích cốc đấy, nhưng ai dạy ta!
Nàng nghiêm túc nói: "Ta chưa học tích cốc."
Tống Thanh Hoài nghe vậy, khẽ nhíu mày: "Vậy lúc trước ngươi giải quyết vấn đề này như thế nào?"
Bạch Miểu thành thật trả lời: "Lúc ở đệ tử uyển, ta đều đến thiện đường ăn cơm. Sau khi dọn đến Tê Hàn Phong, chính là sư tổ nấu cơm cho ta ăn......"
Tống Thanh Hoài lập tức đánh gãy nàng: "Từ từ, ngươi nói Kiếm Tôn nấu cơm cho ngươi ăn?"
"Đúng vậy." Bạch Miểu gật đầu, "Ngài chưa từng được ăn sao?"
Tống Thanh Hoài: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.