Ý cười trên mặt Thẩm Nguy Tuyết dần dần phai nhạt.
Bạch Miểu có thể nhận thấy, tâm tình hiện tại của hắn, tựa hồ, trở nên kém chút.
Ít nhất không tốt như vừa rồi.
Là nàng được một tấc lại muốn tiến một thước sao?
Nàng có chút do dự, suy nghĩ có nên rút câu vừa rồi về không.
Nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại mở miệng.
"Động phủ đã xây xong." Hắn ngữ điệu thong thả mà bình tĩnh, "Nhưng bên trong chưa bố trí, còn phải chờ một chút."
Còn phải chờ nữa?
Bạch Miểu có chút vội vàng: "Không thể dọn vào trước, về sau từ từ thêm đồ bên trong sao ạ?"
Tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết rơi xuống trên mặt nàng.
"Con rất muốn dọn vào?"
"Đúng ạ."
Bạch Miểu không nghĩ ngợi mà trả lời vấn đề này.
Nàng ý thức được, ở cùng một chỗ với Thẩm Nguy Tuyết cũng không thể thay đổi cái nhìn của hắn với nàng, vậy không bằng sống tách ra, ít nhất như vậy nàng sẽ tự tại một chút.
Hơn nữa việc này, thái độ của nàng cũng nên kiên quyết hơn, mà không phải mơ hồ, do dự giống trước.
Như vậy sẽ chỉ khiến ấn tượng của Thẩm Nguy Tuyết đối với nàng càng ngày càng không ổn, giống như nàng vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ không lớn.
Thẩm Nguy Tuyết đối diện với ánh mắt nàng, gần như nhìn vào sâu trong mắt.
Nàng nhìn qua rất kiên định, cũng rất cấp bách.
"Thật sự muốn dọn ra như vậy sao?" Hắn lại thấp giọng hỏi một lần.
Bạch Miểu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584458/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.