Nguyễn Thành Thù bị bọn họ gián đoạn như vậy, gì cũng không nói ra được.
Bạch Miểu nhìn nhóm người này, mặt vô cảm hỏi: "Các ngươi đang nghe lén sao?"
Bốn người tránh ở khung cửa thấy thế, lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Hai người còn lại ghé vào ván cửa, mắt to trừng mắt nhỏ, xấu hổ đến không khí tựa hồ đều đọng lại.
"A ha ha, cái này sao......" Đường Chân Chân luống cuống tay chân bò dậy từ ván cửa, thuận tiện đá Tông Nguyên sang một bên, "Tiêu cơm, tiêu cơm, chúng ta là đang tiêu cơm."
Bạch Miểu: "Ghé vào phía sau cửa để tiêu cơm?"
Đường Chân Chân cười mỉa nói: "Đây không phải người đông, có chút chen chúc sao......"
Tông Nguyên từ phía dưới yếu ớt nói: "Là cô chen ta...."
"Ai chen ngươi!" Đường Chân Chân trừng mắt nhìn hắn, một phen túm chân hắn, dùng sức kéo hắn vào khách điếm.
Một bên kéo còn một bên kêu: "Các ngươi tiếp tục đi, không cần xen vào chúng ta!"
Bạch Miểu: "......"
Nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy mặt Nguyễn Thành Thù cũng rất hồng, tựa hồ còn xấu hổ hơn bọn Đường Chân Chân.
"Tâm tình tốt chút nào chưa?" Nàng hỏi.
Nguyễn Thành Thù: "Khá hơn nhiều rồi......"
"Vậy là tốt rồi." Bạch Miểu gật đầu, "Ngày mai còn phải dậy sớm về tông môn, buổi tối đi ngủ sớm một chút."
Nguyễn Thành Thù dời tầm mắt, thẹn thùng không dám nhìn nàng: "...... Cô cũng vậy."
Bạch Miểu và hắn chúc nhau ngủ ngon xong, ôm mèo về khách điếm trước. Một lát sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584447/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.