Phong Thầm sử dụng Thần kiếm ra chiêu cực kỳ mượt mà và thuần thục, dường như không có điều gì bất ổn.
Thậm chí mọi người còn có cảm giác sức mạnh phát ra từ nó mạnh mẽ hơn lúc Phong Hành sử dụng, chiêu thức đầu tiên rất giống Phong Hành, tiếp đó xuất hiện pháp thuật mà ban nãy không hề thấy.
“Tin chấn động trời đất!” Hộ Thiên Vệ kinh hãi khó tin, “Ai cũng nói Thần kiếm chém yêu tà trong thiên hạ, sao Ma chủ lại nắm giữ được nó thế?”
Phong Hành bất ngờ không kịp phòng ngừa nên bị kiếm đánh lui, vô thức giơ tay điều động linh lực ngăn cản, miệng phun đầy máu. Hắn ta còn ngạc nhiên hơn cả người bên dưới: “Sao… sao ngươi biết kiếm pháp được Thần kiếm truyền thừa? Chiêu cuối cùng đó là gì?”
Vừa dứt lời, Thần kiếm đã đâm thủng lá chắn chĩa thẳng vào mi tâm của hắn ta!
“Ngoài sự truyền thừa, ngươi không có vật của riêng mình sao?” Giọng nói Phong Thầm lạnh lẽo, nét mặt lộ vẻ chế giễu bởi vì đã đoán trúng, “Sao thế? Chẳng lẽ phụ mẫu không nói với ngươi Thần kiếm này từng là pháp bảo của ta ư?”
“… Cái gì?”
Phong Hành bị Thần kiếm chặn trước mặt, siết chặt nắm tay: “Thần kiếm vốn là vật Thần tộc tặng cho Tiên giới, đâu ra pháp bảo của ngươi?”
“Ha.” Phong Thầm cười khẩy, có vẻ như lười nói chuyện với hắn ta.
Hắn liếc nhìn xuống dưới, lấy Thần kiếm áp giải Phong Hành đang cau có đến trước mặt Tạ Vi Ninh.
Phong Hành nhìn thấy Tạ Vi Ninh, không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa: “Sao ngươi…”
“Phong Hành!” Tạ Vi Ninh quát lớn, “Tình hình đang căng thẳng như thế, ngươi không đi đối phó Yêu giới và Ma vật mà lại ra tay với Ma chủ, rốt cuộc ngươi muốn gì?! Ngươi đã quên quan hệ hai giới Tiên Ma hiện tại sao? Người đâu, giam kẻ gây rối lại cho ta!”
“Ngươi!” Phong Hành nói, “Tạ Vi Ninh, Ma chủ có sứt mẻ miếng nào không? Ngươi giam giữ ta, Tiên giới mất đi một chủ lực…”
Người bên cạnh cũng khuyên ngăn: “Điện hạ, Phong Hành Tiên Tôn chỉ muốn so tài với Ma chủ thôi.”
“Phong Hành Tiên Tôn, hãy gọi ta là Đế Nữ.” Tạ Vi Ninh lạnh giọng nói, “Ngươi còn biết mình là chủ lực à? Ngươi muốn lấy việc Ma chủ không bị thương lấp li3m các hành vi của mình ư? So tài với ma tu mà xách Thần kiếm ra, cái này mà gọi là so tài?!
Hiện tại là thời điểm mấu chốt, ngươi không lo lắng Yêu giới mà lại ngấp nghé Ma giới. Mọi người thì tập luyện chuẩn bị cho cuộc đại chiến, ngươi lại lên cơn đòi ‘so tài’, ngươi có chịu trách nhiệm nếu chậm trễ chính sự không? Quậy tung trời lật đất! Áp giải hắn ta xuống!”
Những người đang định nói giúp hắn ta im phăng phắc.
Tiên quan và Hộ Thiên Vệ tới cùng Tạ Vi Ninh lập tức dùng Tỏa Tiên Liên* trói hắn ta. Sắc mặt Phong Hành chợt biến, vô thức muốn phản kháng nhưng lại cảm thấy không thể sử dụng linh lực, lúc này mới sực tỉnh.
(Ji: *Dây trói người tu tiên)
Nếu hắn ta phản kháng mới phạm vào sai lầm không thể cứu vãn.
“Ngươi hãy vào nhà giam nghĩ lại đi, nếu bọn ta cần đến ngươi ắt sẽ mời ngươi ra ngoài. Bọn ta sẽ điều tra rõ nguyên nhân dẫn đến lòng riêng của ngươi hôm nay. Không cần giải thích, ta không tin ngươi ra tay với Ma chủ mà không có mục đích gì.”
Tạ Vi Ninh nói: “Sau khi chiến sự kết thúc, thiên hạ sẽ biết ngươi có tội gì hoặc phải bị trừng phạt thế nào, tuyệt đối sẽ không để ngươi oan uổng đâu.”
“Đế…”
Phong Hành chưa nói hết câu đã bị tiên quan thẳng thừng giáng pháp thuật bịt miệng lại: “Tiên Tôn, việc đã đến nước này, ngài đừng chống chế nữa. Lão phu không rõ, tại sao tới lúc này rồi mà ngài còn hồ đồ như vậy? Áp giải xuống!”
Đám người áp giải hắn đi một cách gọn gàng. Tầng ngầm của thuyền mây được đặc biệt thiết kế như phòng giam giữ, để phòng ngừa trong lúc tróc nã tội phạm bên ngoài không có nơi canh giữ.
Mọi người xung quanh ồ lên liên tục.
Đầu tiên là Ma chủ nói Thần kiếm từng là pháp bảo của mình, sau đó Phong Hành Tiên Tôn bị giam lại. Hai tin tức sốc óc xuất hiện, bọn họ nghe mà choáng váng.
Chuyện Tiên Tôn bị giam còn nghe được, nhưng tại sao Thần kiếm biến thành pháp bảo của Ma chủ thế?
Thần kiếm không chém giết chúng ma đã tạ ơn trời đất rồi… Chém giết? Đúng ha! Phàm là yêu tà sẽ không cầm được Thần kiếm, chắc chắn sẽ bị phản phệ, nếu không nó cũng chả phải gọi là Thần kiếm? Nhưng hiện tại Thần kiếm rất yên ổn trong tay Ma chủ, máu trong lòng bàn tay không thể so với phản phệ! Thần kiếm bị hắn sử dụng lại không hề có sự phản kháng nào!
Điều mà vốn dĩ chẳng ai tin, khi kết hợp với dáng vẻ vừa rồi của Huyết kiếm nằm trong tay Ma chủ, tức khắc lại khiến mọi người tin tưởng tuyệt đối.
Còn có người bắt lấy trọng điểm: “Đã từng? Vì sao là đã từng? Ta nhớ chủ nhân của Thần kiếm này đã từng… Ối, ta không biết đâu! Thần kiếm bặt vô âm tín đã nhiều năm, trước đây nó có chủ nhân sao?”
Hộ Thiên Vệ đứng bên cạnh có tuổi tác khá cao nghe thấy thế mới nhớ ra, chần chờ nói: “Có đấy. Lần đầu tiên Thần kiếm hiện thế đã nhận một thiếu niên làm chủ nhân. Nhưng sau đó lại nghe nói lúc thiếu niên luyện hóa Thần kiếm thành pháp bảo bản mạng thì xảy ra tai nạn, đã chết từ rất lâu rồi.”
Mọi người: “Hả??”
Hộ Thiên Vệ nói: “Thiếu niên ấy… Chính là huynh trưởng của Phong Hành Tiên Tôn. Nhưng đây là chuyện đau lòng của Phong Vũ tiên nhân và Phù Ngưng tiên tử, thiên chi kiêu tử mất mạng chỉ vì một tai nạn nhỏ nhoi. Bọn họ không muốn tạo thêm điều tiếng cho thiếu niên nên mới ém nhẹm việc này, từ đó tất cả mọi người không đề cập tới nữa. Ta biết được chuyện này là do lúc ấy ta được canh gác ở đại điện.”
“Nói thế thì Ma chủ chính là huynh trưởng của Phong Hành Tiên Tôn ư??? Đây, đây quả thực…”
Mọi người kinh hồn khiếp vía không nói nên lời.
Tạ Vi Ninh đứng nghe bên cạnh mới biết được nguyên nhân vì sao Phong Vũ và Phù Ngưng không nói gì về việc gặp lại thiếu niên ấy sau khi Đại hội Tiên phẩm kết thúc.
Không muốn để người ngoài gièm pha… Hóa ra là thế.
Tự bịa ra một lý do, giấu giếm tình hình, bọn họ thật đúng là quá sĩ diện!
“Chàng tiết lộ thân phận ra không sao đấy chứ?” Nàng hồi thần lại hỏi.
“Không sao.”
Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ ta không muốn chèo kéo quan hệ, bọn họ lại càng muốn kiếm chuyện, vậy thì ta không cần kiêng dè nữa.”
Tạ Vi Ninh trấn an: “Không sao, Tiên Đế Tiên Hậu đã biết trong cơ thể chàng có ma hạch từ lâu, có lẽ biết thêm thân phận của chàng cũng không ảnh hưởng gì mấy đâu——”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại.
Phong Thầm kinh ngạc, đưa tay đỡ lấy Tạ Vi Ninh sắp ngã xuống: “Tạ Vi Ninh?!”
.
Nàng là bước vào giấc mộng.
Hương hoa quế nhạt đến độ gần như không còn tồn tại.
Lúc tường viện quen thuộc xuất hiện, dường như nàng đang đứng bên ngoài nên thấy được bậc thềm và cổng lớn. Ánh mắt cô bé nhỏ sáng lên, xoay đầu lại thì phát hiện mình đang bị một chị gái lần trước lôi kéo.
“Đế Nữ điện hạ, sao người lại tới đây?”
Nữ tử trang điểm mỹ miều bước ra từ cổng lớn, vẻ ngoài khoảng tầm 30 tuổi.
Thị nữ đứng cạnh cười nói: “Phù Ngưng tiên tử, điện hạ tới tìm tiểu công tử Hành Nhất chơi.”
Cô nhóc buồn bực ngẩng đầu: “Chị ơi, tiểu công tử đó là ai thế ạ?”
Thị nữ sửng sốt: “Điện hạ, người lại nói mê sảng rồi.”
Nữ tử kia cười nói: “Lại tới tìm Hành Nhất à, thằng bé đang ở bên trong, chốc nữa sẽ ra chơi cùng Đế Nữ điện hạ. Hôm nay Thầm Nhi phải ra ngoài, ít ngày nữa thằng bé sẽ đi rèn luyện lần đầu, còn dẫn theo một đội ra ngoài. Vì tuổi nhỏ nên hơi căng thẳng, nó nói muốn đi dạo một chút nên bọn ta ra ngoài đưa tiễn.”
Đang nói chuyện thì nam tử xấp xỉ tuổi nàng đã dẫn thiếu niên bước ra.
“Hey!” Cô nhóc phấn khích vẫy tay, “Gặp lại rồi nè!”
Thiếu niên sửng sốt, sau đó nhìn nét mặt kinh ngạc của mọi người chung quanh, hắn tiến tới chỗ nàng và cúi đầu hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Thị nữ đang định mở miệng giải thích cho Đế Nữ thì cô bé đã giành nói trước: “Tới tìm cậu chơi đó!”
Mọi người đứng hình 2 giây.
Thiếu niên nhíu mày có vẻ không tán đồng, giọng điệu cứng nhắc: “Hôm nay không được. Ta phải ra ngoài làm chính sự, không thể dẫn ngươi đi chơi, mấy ngày nữa cũng phải chuẩn bị cho cuộc rèn luyện, hôm khác ngươi hẵng đến.”
Cô nhóc: “Ể… Rèn luyện là gì?”
Thiếu niên nhìn nàng dò xét, sau đó nâng tay nàng, kiểm tra một chút. Hắn hờ hững nói: “Tóm lại là chuyện mà không thể dẫn ngươi đi chơi.”
Cô nhóc nhăn mặt, không tình nguyện mà gật đầu, nhóc rất biết điều: “Được rồi, tớ hiểu mà, cậu phải đi công tác.”
Cô bé nghe lý do thoái thác này đến mòn tai rồi.
“Vậy cậu đi làm đi. Lần sau tớ sẽ đến tìm.”
Thiếu niên gật đầu nói: “Được.”
Hai người nói xong, hồn nhiên không biết sự khiếp sợ của mọi người chung quanh. Thiếu niên đeo túi Càn Khôn bên hông, một tay cầm tiên kiếm rời đi.
Cô bé thấy hắn đã đi xa, bèn tiếp tục kéo tay người ta nói: “Vậy em cũng không cần nữa, chị dẫn em đến nơi khác đi.”
Thị nữ nói: “Thật sao? Nhưng không phải điện hạ nói…”
Cô bé thúc giục: “Đi thôi đi thôi, ngắm nơi này chán rồi không còn đẹp nữa.”
Người ta cũng đã đi rồi, cô bé ở lại chơi cũng chả vui nữa.
Thị nữ bất đắc dĩ đành cúi chào hai người trước cổng, rồi dẫn nàng đi.
Đi được một đoạn, cô nhóc thấy đằng xa có một chị gái xinh đẹp khác đang bay lên trời.
“Wow.” Cô bé chỉ lên trời hỏi, “Chị ấy bay kìa! Sao họ lại bay về phía đó thế ạ?”
Thị nữ nhìn xong cười nói: “Điện hạ, đó là Liên Dao tiên tử, rời khỏi Tiên Cư Phù Vân chỉ bay được về phía đó, chuyện này rất bình thường mà nhỉ?”
Hình ảnh lại thay đổi.
Như thể có một giấc mộng khác vọt vào.
Nàng vẫn ở ngoài tường viện, nhưng sắc trời u ám, cổng lớn đóng chặt, khác hẳn những lần tới trước đây.
Cô bé quay đầu, vẫn nhìn thấy chị gái đang lôi kéo mình.
“Điện hạ.” Thị nữ cúi đầu khuyên nhủ một cách bất lực, “Nô tỳ đã nói rồi, sau khi Đại công tử Phong gia trở về không bao lâu thì nghe bọn họ nói ngài ấy bị trọng thương, phải tập trung tĩnh dưỡng, không được đi rèn luyện nữa. Phong gia cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, tiểu công tử Hành Nhất cũng bị canh chừng không được ra ngoài.”
“Đại công tử là ai?” Hình như lần trước có nghe đến tiểu công tử Hành Nhất, cô bé không quen.
“… Ơ?” Thị nữ kinh ngạc hỏi, “Lần trước ngài ấy ra ngoài, chẳng phải người còn nói lần sau sẽ tới tìm hay sao? Người nói xong thì chả có lần sau nữa, lần này người đến tìm tiểu công tử mà.”
Cô bé càng giật mình hơn: “À, là cậu ấy. Hóa ra cậu ấy là Đại công tử?”
“Cậu ấy bị thương? Trọng thương?” Cô bé nhìn cổng lớn đóng chặt rồi ngó sang tường viện, đẩy chị gái ra ngoài, “Em biết rồi, vậy chị về trước đi. Em đi dạo loanh quanh, chút nữa sẽ tới tìm chị.”
Thị nữ do dự nói: “Nhưng người…”
“Ui chời! Mau đi đi!” Cô nhóc xua tay nói, “Nếu chị lo lắng thì cứ chờ em ở chỗ chúng ta tạm biệt lần trước.”
“Lần trước là lần nào vậy?”
“Chính là lần Đại công tử đi ra ngoài, sau đó có người bay lên trời. Chị chờ em ở chỗ thấy người bay lên trời nha.”
Thị nữ thấy thái độ nàng rất kiên quyết, còn bị nàng đẩy đi, thế là không dám phản kháng, chỉ đành đáp: “Nô tỳ biết rồi. Nô tỳ chờ nửa canh giờ, nếu điện hạ vẫn chưa tới, nô tỳ sẽ gọi người khác tới tìm người.”
“Vâng vâng vâng!”
Cô bé tống được thị nữ đi rồi mới nhìn lên tường viện, mỉm cười nghịch ngợm rồi nhảy vọt lên theo suy nghĩ.
Giấc mộng thật tuyệt, cô bé có thể nghĩ gì làm được nấy.
Bất ngờ thay, cô bé vừa bước lên tường viện liền cảm giác rất khó đi, cũng không thể nhảy xuống, giống như bị cản bởi vật vô hình.
Không được.
Cho tớ vào! Mau vào! Dẫn tớ vào đi!
Trong đầu cô bé liên tục hiện lên ý niệm này, như thể cố gắng suy nghĩ để khống chế sự thay đổi của cảnh trong mơ.
Dải lụa choàng mềm mại trên người cô bé dường như nghe được suy nghĩ, nháy mắt biến to bao phủ lấy cô bé rồi bay vào lá chắn của tường viện.
“Chà.”
Cô bé ngạc nhiên hét lên: “Có tác dụng thật này.”
Dọc đường đi né tránh làm cô bé rất k1ch thích, có lẽ gia đình này đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ còn rất ít người, giống như đã dọn đi sạch cả rồi.
Cô nhóc quen đường tìm ra viện tử rơi đầy hoa quế một cách nhanh chóng.
Lúc cô nhóc đang định nhảy xuống thì chợt thấy có hai chị gái bưng mâm bước vào, bèn chạy nhanh rụt đầu trốn đi. Cô bé nhìn thấy hai người kia vội vàng vào phòng, sau đó lại hoang mang sợ hãi mà chạy ra.
Trong lòng lấy làm lạ, cô bé chờ không còn ai nữa mới nhảy xuống, đẩy cửa vào rồi khép lại ngay.
Quay đầu lại thì phát hiện trong phòng không có một bóng người, dường như không có chút sự sống nào, vật trang trí lạnh như băng, nhưng cô bé thấy trên mặt đất có luồng khói đen đang lan tỏa nhè nhẹ.
Cô bé bước qua, tò mò thử giẫm đạp lên trên.
Vừa giẫm lên, sàn nhà bỗng có vài tiếng động rồi bay lơ lửng giữa không trung, một chiếc cầu thang âm u hiện ra.
Còn có đường ngầm ư?!
Cô bé vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nhưng hưng phấn nhiều hơn, thế nên cô bé lập tức chạy vào. Sau khi có người tiến vào, sàn nhà cũng tự động khép lại.
Không gian sâu không thấy đáy, một lúc sau mới lộ ra chút ánh sáng.
Khi hoàn toàn thấy rõ mọi thứ xung quanh, cô bé mới nhìn thấy phù văn tỏa sáng đang di chuyển trên mặt đất một cách kỳ lạ, còn thiếu niên kia thì bị trói chặt với vô số xiềng xích!
Rõ ràng gần đó không có vật nào trấn áp, hắn lại quỳ phục giữa phù văn với xiềng xích quấn chặt quanh cơ thể, có vài nơi còn bị chúng khảm vào máu thịt.
Thiếu niên không khỏi run rẩy, mồ hôi ướt đẫm tóc tai, y phục phía sau lưng cũng rách nát, máu thịt lẫn lộn. Sau khi hắn nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt hiện ra nỗi đau phức tạp: vừa oán vừa giận, còn mang cả sự tủi nhục và bi thương, hơn cả là niềm thất vọng với bản thân.
Khi nhìn thấy người tới, hắn lộ vẻ kinh ngạc, một hồi lâu khàn khàn nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Cô bé nghe hắn hỏi liền bừng tỉnh, trái tim nhất thời hoảng sợ, chân tay luống cuống: “Sao cậu, cậu lại bị thương nặng như vậy?! Chị ấy đã nói cậu bị thương, không phải cậu nên nghỉ ngơi sao? Tại sao cậu lại bị nhốt ở nơi này?”
“Cậu chờ chút, tớ sẽ giúp cậu cởi bỏ!”
Cô bé định xông lên trước tháo xích sắt, chỉ một bước thôi sẽ bước vào phù văn, thiếu niên chợt quát lớn: “Dừng lại!”
Cô bé bị dọa đến mức im bặt.
Thiếu niên thở hổn hển, giọng điệu lại rất nghiêm khắc: “Ra ngoài! Trở về! Ta không quan tâm ngươi vào đây bằng cách nào, bây giờ lập tức về Tiên cung của ngươi mau!”
“Sao cậu tức giận thế?” Cô bé tủi thân nói, “Tớ lo lắng cho cậu mới vào…”
“Cút!”
Thiếu niên đột nhiên cất cao âm lượng: “Giờ không phải lúc chơi, ngươi có thể hiểu chuyện một chút hay không? Cút đi!”
Đôi mắt cô bé tức khắc đỏ lên, run giọng nói: “Cậu hung dữ…”
Lúc này, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên đ ỉnh, đôi mắt đỏ au của cô bé cũng nhìn lên theo nhưng không biết hắn đang nhìn cái gì.
“Bọn họ sắp tới.” Hắn trầm giọng, nét mặt nặng nề, sau đó hạ giọng nói, “Ngươi dùng pháp thuật tàng hình mà ẩn nấp, đi thẳng vào trong sẽ thấy mỏm đá, hãy trốn phía sau. Dù xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, nghe rõ chưa?”
Ngữ khí của thiếu niên chợt dịu dàng, cô nhóc lập tức quên đi vẻ hung dữ của hắn ban nãy, nghe xong liền nghĩ ra ngay: “Có người xấu sắp tới sao? Bọn họ sẽ bắt cậu à?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên nói, “Cho nên ngươi không được tạo ra bất cứ âm thanh nào!”
“Tớ hiểu rồi!” Cô nhóc nói, “Tớ đã xem phim truyền hình, tớ sẽ không lên tiếng. Chờ những người đó đi rồi, tớ sẽ chuồn ra ngoài gọi người tới cứu cậu là được!”
Thiếu niên thều thào: “Cứu ư… Không cần cứu ta. Trong cơ thể ta có ma hạch, ta là ma, là ma lớn nhất trên đời. Ngươi không cứu được ta đâu.”
Cô nhóc: “Ma gì thế?”
Thiếu niên nhẫn tâm nói: “Chính là kẻ ác nhất thiên hạ! Ta cũng là người xấu theo lời ngươi đã nói! Là người xấu sẽ gi ết chết mọi người!”
Cô nhóc sửng sốt: “Không thể nào, cậu đừng nói bậy, cậu bị người xấu hãm hại mới thế. Cậu hãy chờ tớ cứu ra ngoài!”
Thiếu niên quát khẽ: “Ta đã nói rồi, ta là ma, ngươi không cứu được!”
Cô nhóc bực mình nói: “Tớ đã nói cậu chờ tớ cứu ra ngoài! Cậu là ma thì thế nào! Người xấu chỗ nào chứ? Hiện tại cậu bảo tớ trốn vào trong, đối xử tốt với tới, nhắc tớ cẩn thận! Tớ nhỏ tuổi nhưng biết phân biệt người tốt xấu, cậu dựa vào đâu mà nói mình là người xấu!”
“Ta…” Thiếu niên ngỡ ngàng, nói tiếp, “Nhưng bọn họ nói kẻ có ma hạch như ta sẽ làm hại chúng sinh.”
“Tớ không tin!” Cô nhóc nói, “Tớ không quan tâm cậu là ai, cậu chỉ cần giữ bản thân như hiện giờ, cậu không phải là người xấu! Dựa vào đâu mà người khác nói gì thì cậu là thế đó chứ? Cậu xài não như tớ được không, suy nghĩ cho bản thân, đừng nghe người khác nói mấy lời xàm xí, chướng tai thí mồ!”
Lời nói sốc đến tận óc, thiếu niên an tĩnh một lát rồi chợt cười khẽ, vừa cười đã dẫn đến ho khan: “… Ta biết rồi. Ngươi nói đúng, ta quên rằng nếu như kiên trì nhất định có thể thắng được ý trời.”
Lúc này cô nhóc mới vừa lòng, chưa đi được hai bước đã dừng lại hỏi: “Pháp thuật tàng hình là gì?”
“…… Ngươi niệm theo ta.”
Thiếu niên niệm thành tiếng rõ ràng, cô nhóc cũng niệm theo. Sau khi thấy thiếu niên gật đầu tạm chấp nhận, cô nhóc mới chạy ra sau mỏm đá trốn.
Không lâu sau đó, một vài tiếng động vang lên.
Hình như có tiếng bước chân đi xuống.
Hóa ra là nữ tử và nam tử ở cổng lớn lần trước!
Cô nhóc trừng to hai mắt.
Ngay sau đó nhìn thấy nữ tử chạy đến ôm thiếu niên mà khóc nấc: “Con ta, sao con lại có ma hạch chứ! Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào!”
“Mẫu thân.” Thiếu niên mím môi, cất tiếng nói, “Hai người không biết, con cũng không biết. Phụ mẫu cũng đã nói ma hạch là gì, việc đã đến nước này, đừng trì hoãn nữa.”
“Con ơi.” Nữ tử nói, “Không phải bọn ta không muốn bảo vệ con, nhưng việc này không thể giấu được lâu! Sao bọn ta nhẫn tâm nhìn con chết được đây? Nhưng… Nhưng con ở Tiên giới, thể nào cũng sẽ có chuyện lớn! Nếu đã vậy, chỉ có thể… Như thế thôi.”
Nam tử nén nỗi đau mà nói: “Tuy con đã luyện hóa Thần kiếm thành pháp bảo bản mạng, nhưng nó là vật Thần tộc tặng cho Tiên giới, sao có thể để nó nằm trong cơ thể của ma chứ? Hẳn là con biết đạo lý này, bọn ta phải lấy Thần kiếm ra!”
Thiếu niên không hé răng.
“Vẫn may.” Nữ tử khẽ nói, “Con chỉ mới luyện hóa nó được mấy ngày, lấy ra sẽ không gây tổn thương quá nặng. Bọn ta đã thử nhiều ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, sau khi lấy Thần kiếm ra, con… Con phải tự bảo vệ mình ở Ma giới. Nếu chuyện con có ma hạch bị lan truyền, ta và phụ thân con sẽ phải mất mạng…”
Nữ tử đứng dậy nhìn nam tử, hai người chung sức ra tay, sau lưng thiếu niên tỏa ra ánh sáng vàng. Hắn chịu đựng, cuối cùng không nhịn được mà gào thét thống khổ khàn cả giọng.
Chuôi kiếm dần lộ ra từ phía sau, hai người lập tức tăng thêm sức mạnh lấy Thần kiếm ra từ trong thân thể của hắn.
Tiếng “Keng” vang lên, máu b ắn ra từ lưng hắt lên nửa gương mặt.
Thiếu niên đang quỳ đổ người về phía trước, đập mặt xuống sàn.
“Ngất rồi à?” Hai người khó nhọc cầm Thần kiếm, không thể cất vào túi Càn Khôn, nhìn thấy thiếu niên ngã xuống bèn nói, “Đi lên trước đã, cất Thần kiếm xong rồi thoa thuốc cho Thầm Nhi… Nhân lúc người khác chưa phát hiện, hãy đưa nó đi trước.”
Sau khi hai người rời đi, cô nhóc mới thả lỏng miệng và tay mình, nước mắt lăn dài, bàn tay bị cắn hiện ra dấu răng không còn cảm thấy đau đớn, cuống quýt chạy tới khẽ gọi thiếu niên: “Tỉnh đi, tỉnh đi… Tớ đi tìm người tới cứu!”
Cô bé đang định đứng lên, giọng nói yếu ớt của thiếu niên chợt vang lên: “Sau này có lẽ ta sẽ là ma tu của Ma giới.”
Cô nhóc xoay người, thiếu niên miễn cưỡng nghiêng đầu để lộ một con mắt vẫn còn tỉnh táo nhìn cô bé: “Về sau, ngươi còn tìm ta chơi không?”
“Có chứ.”
Cô bé gật đầu thật mạnh: “Chờ tớ tới nhé!”
Thiếu niên nhẹ cử động khóe miệng.
Dứt lời, cô nhóc nhanh chóng chạy lên trên.
Cô bé rất may mắn, hai người xấu kia không biết đã chạy đi đâu. Cô bé mau mau chuồn ra tường viện, dùng tốc độ tên lửa để chạy đi tìm chị gái kia, vừa nhìn thấy đã gọi điên cuồng: “Chị ơi! Mau đi cứu ——”
“Tìm được rồi!”
Mấy bóng người bỗng dưng đáp xuống từ không trung, biến ra pháp thuật chặn lại, cô nhóc tức khắc ngã xuống, chậm rãi chớp mắt.
“Nàng ta là kẻ chui ra từ kẽ hở của Đại thế giới!”
Dường như bọn họ đang cầm chiếc kim gì đó chỉ thẳng vào nàng.
Thị nữ cả kinh nói: “Các người là Thần tộc…”
“Xin lỗi, bọn ta phải mượn Đế Nữ hai ngày, sau đó sẽ trả nàng về nguyên vẹn.”
Bọn họ nói xong liền ôm cô nhóc lên, thấp giọng nói: “Đưa về xong phải lấp kín lỗ hổng cấm địa! Nếu không sẽ xảy ra đại loạn, sao lại khiến thần hồn dị giới xông vào chỗ chúng ta vậy nhỉ?”
……
Giấc mộng tan biến.
Trước mắt tối đen như mực, sau khi Tạ Vi Ninh mở mắt, nằm thẫn thờ hồi lâu rồi ngồi bật dậy.
Nàng nhớ ra tất cả rồi!
Nhớ cả mọi chuyện ở trong Thập Cảnh tháp.
Hèn gì lúc nàng nhìn thấy Thần kiếm lại cảm thấy hơi quen thuộc, thì ra bởi vì nàng đã từng thấy nó!
“Nàng tỉnh rồi à?” Phong Thầm ngồi bên cạnh nàng, thấy thế bèn nhíu mày hỏi, “Có cảm thấy…”
Tạ Vi Ninh nhìn thấy hắn liền nhớ tới các sự việc trong mộng, trong đầu còn hiện lên cảnh thảm thương của thiếu niên kia, hốc mắt nàng ươn ướt. Tuy biết điều này không nằm trong sự kiểm soát của hắn, nhưng vẫn khó chịu nắm lấy cổ áo hắn mà tức giận nói: “Cớ sao chỉ mỗi ta biết, chỉ mỗi ta chịu đựng chứ?”
Lần cuối bị Thần tộc đưa đi, sau đó đã xảy ra cái gì, chỉ mới phỏng đoán thôi nàng đã không khỏi đau đớn.
Sau lần đó, nàng không đến đây nữa.
Người mà thiếu niên Phong Thầm nhìn thấy là Đế Nữ của cốt truyện, nàng ta thích Phong Hành và không nhớ chuyện giữa nàng và Phong Thầm, nhất định sẽ không đi tìm hắn để hoàn thành hứa hẹn. Những điều mà hắn chịu đựng thật khổ sở.
Vì sao Phong Thầm lại phong ấn đoạn ký ức này? Nàng không dám nghĩ nữa.
“Nàng…” Phong Thầm chưa từng thấy nàng gào khóc thảm thiết như vậy bao giờ, hắn hoảng loạn, cố gắng ngẫm lại rồi bình tĩnh hỏi, “Nàng lại nằm mơ?”
“Phải! Ta đã nhớ ra mọi chuyện, nhớ mỗi một lần gặp được chàng, nhưng chàng lại không biết gì cả.”
Đôi mắt Phong Thầm u tối, sắc mặt có vẻ nặng nề, miệng đắng nghét: “Ta sẽ mau chóng tìm ra chìa khóa.”
Tạ Vi Ninh thấy sắc mặt hắn liền sực tỉnh, nàng buông tay, bình tĩnh rồi nói: “Không trách chàng. Vừa rồi do ta nhất thời kích động, cứ xem như… Là ác mộng, nên hơi khó chịu. Chàng đừng bị ta ảnh hưởng.”
“Không đâu.” Hắn thấp giọng nói, “Ta biết.”
Hai người rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Tạ Vi Ninh đang ổn định cảm xúc thì nghe thấy ngoài phòng có tiếng động, nàng thở mấy hơi, yết hầu căng chặt: “Bên ngoài có chuyện gì sao? Ta ngủ bao lâu rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nàng ngủ chưa được nửa canh giờ. Hiện tại không có chuyện gì cả.” Phong Thầm trầm giọng trấn an: “Vô Niệm Thành bị phá huỷ phân nửa, hiện giờ tình thế hỗn loạn, nếu trùng tu sửa sang cũng không ổn, dứt khoát kêu gọi người dọn hết đồ đạc trong thành đến chủ thành mới.”
“Không có gì thì tốt. Nhưng… chủ thành mới là gì?” Tạ Vi Ninh yên lòng, hít sâu một hơi, thắc mắc hỏi, “Chàng xây chủ thành mới khi nào vậy?”
“Từ khi bắt đầu Đỉnh Vạn Ma, xây cùng lúc.” Phong Thầm thấy cảm xúc của nàng đã ổn định, dừng một chút rồi nói, “Chia thành hai nhóm cho nên nàng không biết.”
Tạ Vi Ninh: “Chàng còn có chuyện gạt ta ư?”
Nàng ngẫm nghĩ lại: “Lần trước ta đổi thân xác với chàng đã nhìn thấy một bản vẽ cải tiến ở thư phòng mà ta chưa từng thấy, là xây dựng ở nơi đó sao?”
Phong Thầm suy tư một lát: “Ta cũng không biết nàng nhìn thấy bản vẽ nào. Có lẽ đúng rồi.”
Hắn đành phải nói: “… Ta vốn định thành lập xong chủ thành, rồi tìm một thời điểm thích hợp để nói với nàng.”
“Cần gì phải chọn thời điểm?” Tạ Vi Ninh xoa mắt, thắc mắc hỏi, “Chủ thành mới không phải là Vô Niệm Thành sao? Mọi người đã rất quen thuộc…”
“Không phải Vô Niệm Thành.”
Tạ Vi Ninh ngẩn người: “Vậy thì là gì?”
Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Chủ thành mới sẽ có tên mới.”
Tạ Vi Ninh thấy sự do dự trên mặt hắn, nói ngay: “Chàng mau nói đi, đừng gây tò mò chứ, nói ra mỗi cái tên mà cũng lấp la lấp lửng.”
“……”
Phong Thầm: “Tên là Ninh An Thành.”
“Tên này giống Tiên giới quá ta.” Tạ Vi Ninh thầm nhủ một câu, sau đó im bặt.
Ninh…… Không phải chứ?
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to mắt: “Không phải chứ, ta nghe chữ ‘Ninh’ này hơi quen quen.”
“……”
Nàng quá nhạy bén khiến trái tim Phong Thầm đập mạnh, nhưng mặt không thể hiện ra, nói úp úp mở mở: “Giống chữ ‘Ninh’ trong tên của nàng.”
Cả phòng yên tĩnh.
Tạ Vi Ninh mải mê nhìn hắn, cảm xúc trong lòng bắt đầu cuộn trào, đôi mắt ửng đỏ khó khăn lắm mới đỡ lại nước mắt ướt đẫm.
Nàng biết quá khứ và hiện tại, còn lờ mờ đoán được đoạn ký ức bị phong ấn kia có liên quan đến Đế Nữ, hoặc là thứ gì đó.
Nhưng người khiến cho cảm xúc của nàng dao động lại không biết gì cả, vẫn đối xử tốt với nàng một cách kỳ quặc như lúc còn nhỏ.
Thần sắc Phong Thầm căng thẳng, vội vàng vươn tay nhưng không biết có nên chạm vào hay không, hắn dừng tay giữa chừng một lúc mới cứng nhắc lau nước mắt cho nàng: “Sao nàng lại không vui? Chữ ‘Ninh’ đó chỉ giống tên nàng thôi. Nếu nàng không thích…”
Tạ Vi Ninh bật cười thành tiếng, vừa khóc vừa cười, giơ tay che mặt nói: “Chàng bị ngốc à? Ta đang vui mà.”
“Phải!” Tạ Vi Ninh vừa thút thít vừa lau mắt, “Vậy chàng dùng tên ta đặt cho chủ thành là có ý gì?”
Hình ảnh bên nhau ngày xưa hiện ra.
Nàng vừa nghe đã rất muốn hỏi hắn thật rõ ràng, rốt cuộc những điều hắn làm là có mục đích gì.
Phong Thầm căng thẳng toàn thân: “Tất nhiên có ý là…”
Hắn chợt ngừng nói, lúc nói ra lời này, hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ khóc nấc lên, nhưng sau đó lại nghe nàng nói là rất vui.
Tạ Vi Ninh bực hết cả mình: “Không thể nói à?”
Sắc mặt Phong Thầm rất phức tạp, nhưng không muốn gạt nàng nữa: “Tâm trạng của nàng vẫn chưa ổn, sợ là khó nói.”
Tạ Vi Ninh nhìn hắn, vừa nghẹn ngào vừa cố chấp nói: “Nói đi. Ta có thể nghe.”
Sau một hồi lặng im, lời nói của Phong Thầm nghẹn ở cổ họng, thân thể căng thẳng, nói một cách khó khăn: “Thành trì này mang tên nàng, vốn định ngày sau sẽ nói vào lúc thích hợp.”
Không phải nói ở đây, mà là khi đứng trước chủ thành mới.
Tạ Vi Ninh nghe hắn nói thế, càng thêm tò mò, vẫn không tha cho hắn: “Bây giờ có thể nói mà. Nơi đây không có người ngoài.”
Sắc mặt Phong Thầm vẫn rất nghiêm trọng: “Chuyện này vốn nên nói với nàng vào lúc đứng trước cổng thành.”
Chuyện quan trọng không nên hấp tấp.
“Mau nói!” Tạ Vi Ninh nói, “Tới nước này còn bày đặt giấu diếm làm gì? Khó lắm ta mới vui lên được một chút, chàng muốn ta giận lại sao?”
“Có ý là……” Hắn bị ép đến mức này cũng hết cách giấu giếm, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa đứng đắn, lời nói thì theo lề lối cổ xưa, “Ta muốn hỏi Tạ cô nương có bằng lòng trở thành một chủ nhân khác của Ma giới hay không?”
Tạ Vi Ninh ngẩn ngơ, hồi lâu mới phản ứng lại: “Chủ nhân khác là Ma hậu à?”
Trái tim Phong Thầm lại đập mạnh, câu chữ mà hắn dồn nén từ lâu đã nói ra cũng không thể thu hồi, hắn đành nhìn nàng mà nói: “Đúng vậy.”
Cơ thể Tạ Vi Ninh bỗng nóng bừng, sau một lúc lâu, nàng gảy ngón tay rồi gật đầu: “Chuyện này, ta nguyện ý.”
Sau đó hai người nhìn nhau, rồi lại lúng túng dời mắt, rồi lại bất giác nhìn nhau.
Phong Thầm: “Nàng…”
Tạ Vi Ninh nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Nhưng tại sao lại gọi ta là Tạ cô nương?”
Phong Thầm sớm biết nàng sẽ hỏi, ung dung đáp: “Nàng vốn là người phàm, ta gọi nàng như vậy sai chỗ nào ư?”
Tạ Vi Ninh nghe xong liền hiểu ý của hắn, lời này chỉ đặc biệt dành cho nàng, chứ không phải là “Đế Nữ”. Nàng cực kỳ xúc động, cảm xúc dao động mới bình ổn lại dâng trào, đôi mắt lại đỏ rực, nổi cáu: “Sao chàng cứ làm ta khóc thế?”
Nàng giận dỗi: “Ai mà biết được trong vòng nửa canh giờ ta đã phải trải qua chuyện vui buồn lẫn lộn thế này!”
“… Đừng khóc.” Phong Thầm khó xử nhìn nàng, dỗ dành một cách cứng nhắc, “Sau này ta không nói vậy nữa.”
“Ai bảo chàng không nói?” Tạ Vi Ninh buồn bực nói, “Phải nói!”
Phong Thầm ủ rũ đáp: “Được.”
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng cứ trừng hắn, nước mắt thì chảy ròng ròng lau mãi không hết, trái tim thắt chặt mà nhíu mày.
Phong Thầm bất lực rút khăn tay từ trong áo, là chiếc khăn màu đen Tạ Vi Ninh đã chuẩn bị lúc làm Ma chủ. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng từng chút một, nhưng vẫn không thể giúp nàng ngừng rơi lệ.
Nàng chưa từng khóc thế này, nhưng hắn không có những ký ức kia, không biết nàng đã mơ thấy gì.
Ngoài việc khôi phục ký ức, chẳng còn cách nào khác để nàng ngừng khóc…
Bỗng dưng hắn nhớ ra một chuyện.
“Chàng còn nhíu mày?” Tạ Vi Ninh nhìn khăn tay với hốc mắt đầy sương mờ, “Ta còn chưa giận chàng vì tội không nhớ đấy! Chàng như thế, ta nói cho chàng biết, phải nhớ ra…”
Giọng nói của nàng đột nhiên suy yếu, cảm thấy hơi thở ấm áp mềm nhẹ khẽ chạm lên má nàng, khóe mắt lướt qua, tức khắc kinh ngạc không nói nên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]