Tạ Vi Ninh dỗ dành và xin lỗi xong, Phong Thầm nhìn nàng chằm chằm, bộ ng ực vẫn liên tục phập phồng.
Nhưng chỉ một câu xin lỗi, cơn tức nhàn nhạt trong ngực hắn cũng dần tan.
Sau đó hai người bắt đầu trầm mặc.
Trong phòng rơi vào im lặng lạ kỳ.
Phong Thầm không nói gì thêm, Tạ Vi Ninh vẫn đang sững sờ. Nàng bắt đầu ngẫm nghĩ lời nên nói, ban nãy vừa vào đã bị sắc đẹp đập tới… Không phải, hình ảnh đập vô mặt, nhất thời hơi u mê.
Phong Thầm bị chuyện không hợp lễ nghĩa này làm rối loạn đầu óc, sắc mặt hắn cũng tái mét.
Sao Tạ Vi Ninh không đề phòng người ta như vậy?
Nếu hôm nay là người khác, đổi thành nam tu khác, nàng ấy có thể nói rõ với người ta được không? Chắc chắn sẽ bị nam tu kia nắm thóp.
“… Vết thương của chàng ổn chứ?” Tạ Vi Ninh nghĩ một chút, thốt ra một câu, “Lúc ta vào, hình như thấy chàng đang hấp thu linh dược.”
Phong Thầm trầm giọng: “Không phải nàng nói chưa thấy gì cả à?”
Tạ Vi Ninh: “……”
Nàng dùng ngón tay nho nhỏ múa may lung tung: “Linh dược cũng khá rõ ràng. Ừm, liếc mắt cũng thấy được, còn cái khác thì không.”
Phong Thầm: “Ồ.”
Hắn hờ hững nói: “Đã đỡ nhiều rồi.”
Tạ Vi Ninh tẻ nhạt mà nói: “Không hổ là thân thể Ma chủ, có thể hồi phục khá tốt, mới vừa bôi thuốc đã sắp khỏi hẳn rồi.”
Không biết vì sao, rõ ràng là một câu nói rất bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-hoan-doi-than-the-voi-ma-ton/3608752/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.