Bốn bề vắng lặng, dường như hết thảy đều trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Đầu óc Tạ Vi Ninh phút chốc trở nên trống rỗng, đến lúc tiếng thở dốc bởi hoảng loạn bị sức mạnh trong giọng nói của đối phương ảnh hưởng mà dần trở nên ổn định, nàng mới phản ứng lại, đôi mắt chậm rãi chớp chớp, tầng sương mỏng trong tầm mắt biến mất, tiếng tim đập cũng dần vững vàng.
Sau khi nhận ra tình trạng hiện tại của hai người, nét mặt Tạ Vi Ninh có chút mất tự nhiên, ngón tay cứng đờ cử động, chạm đến y phục đối phương nhất thời như không biết nên làm thế nào, thả lỏng lại nắm chặt, khuôn mặt bất tri bất giác có chút khô nóng, sau đó tim đập mạnh, đứng thẳng dậy, dùng chút lực đẩy hắn ra.
Tạ Vi Ninh nghĩ có chút chột dạ, thì ra dù bị thân thể của mình ôm lấy, nhưng dưới tình huống biết rõ thực ra không phải mình mà là người khác, thật sự sẽ có chút xấu hổ.
Nàng lập tức hiểu ra, khó trách trước đó kích động ôm lấy Phong Thầm, hắn lại cảnh cáo nàng.
"Cảm, cảm ơn. Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Tạ Vi Ninh thấp giọng nói, vô thức liếc mắt, thấy Phong Thầm vẫn đang nhìn nàng, một bàn tay bị nàng đẩy ra, một tay khác vẫn đặt lên cánh tay nàng, hơi nóng còn sót lại từ lòng bàn tay xuyên qua áo ngoài. Nàng vội vàng cầm lấy tay hắn, lắp bắp nói: "Cẩn thận, đừng để người khác thấy. Chúng ta cách biệt thân phận, không thể như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-hoan-doi-than-the-voi-ma-ton/2962505/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.