Chương trước
Chương sau
Hôm nay, Phù Ngạn lại lẻ loi một mình ngồi chờ ở gần cổng thành của Bất Ngự Môn.

Ước chừng khoảng nửa ngày sau, nhìn thấy ngoài thành có một bóng dáng nhỏ, ló đầu ra nhìn đông nhìn tây, trên mặt có hoa văn xanh lam, đôi mắt cũng màu xanh thẫm như trong lời nói của Đế nữ, liền biết người cần đón là đây, bên cạnh còn có một tiểu thị nữ, cũng đã nghe Đế nữ nói đến người này đi ra ngoài phải mang theo thị nữ.

Đối phương nhìn không giống Tiên tu, bộ dạng lén lút khiến Hộ Thiên Vệ giữ thành nghi ngờ, đang định đến đó hỏi thăm thì Phù Ngạn đứng lên ngăn hắn lại, kề bên tai nhỏ giọng nói vài câu, Hộ Thiên Vệ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bước ra ngoài Bất Ngự Môn, mời bán yêu kia tiến vào.

Có thủ lệnh thông hành trên người Hộ Thiên Vệ, đưa một người vào rất nhẹ nhàng.

Phù Ngạn nhìn thấy nàng, cười nói: "Là Chử Vũ cô nương phải không, Đế nữ điện hạ đặc biệt lệnh ta ở đây chờ người."

Chử Vũ nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn về phía nàng, chỉ vào mình thắc mắc: "Trước kia ta chưa từng gặp ngươi, sao ngươi lại biết là ta?"

Thị nữ cũng tò mò nhìn nàng.

Từ khi Ma Tôn nói muốn nàng tới Tiên giới tìm Đế nữ, nàng đã cảm thấy hết sức quỷ dị. Nhưng lý do mà Ma Tôn đưa ra cũng rất khó làm người khác phản bác, Tiên giới chắc chắn sẽ không để Ma tu tiến vào Bất Ngự Môn, một bán yêu như nàng mới có thể vào, nhưng bảo nàng tới lại không nói cần nàng làm gì, chỉ bảo nàng tìm Đế nữ.

Cho dù Ma Tôn vừa gặp đã thương Đế nữ như những gì mà mấy người đó nói, nhưng sao tình cảm lại phát triển nhanh đến thế?

Nhiều năm trước hắn luôn một lòng muốn diệt trừ Tiên giới, hiện giờ lại thay đổi đến vậy sao? Biến cố này, thật sự khiến người ta khó mà tiếp thu.

Lúc này mới chia xa chưa bao lâu, bản thân hắn không vào được Tiên giới, chẳng lẽ là muốn bảo nàng tới thăm? Ma Tôn cũng thật là... có chút vấn đề, biểu hiện của nàng đối với hắn còn chưa đủ rõ ràng à? Thế mà còn để nàng tới tìm "tình địch" của mình, kỳ quái.

Nếu thật sự muốn để nàng thay hắn vấn an Đế nữ, tình cảm của Ma Tôn kia đối với Đế nữ, sợ là còn sâu hơn nàng nghĩ. E là nàng phải thử một chút.

Đây cũng là lý do mà nàng muốn đến xem thử rốt cuộc là như thế nào, nhìn xem từ chỗ Đế nữ có thể dò ra chút quan hệ giữa nàng và Ma Tôn hay không. Rốt cuộc là thật sự có tình hay đang diễn kịch giống Ma Tôn đã nói với bên ngoài.

Nhưng vừa đến Bất Ngự Môn, Chử Vũ liền càng cảm thấy rất kỳ quái.

Tại sao người này lại biết nàng?

Phù Ngạn thẳng thắn nói: "Tất nhiên là điện hạ đã nói đặc điểm bên ngoài của cô nương, ta mới có thể nhận ra."

Chử Vũ: "...Đế nữ nói với ngươi sao? Nhưng ta chưa từng gặp Đế nữ mà."

Phù Ngạn sửng sốt, nghĩ lại một chút, liền cong môi cười khẽ.

Chử Vũ nhìn nụ cười ẩn ý sâu xa của nàng, chợt hiểu ra. Vừa hiểu ra, trong lòng càng kinh sợ, chẳng lẽ Ma Tôn... đã nói với Đế nữ?! Hắn nói lúc nào? Hai người này còn lén lút liên lạc à? Vậy hắn nói diễn kịch rốt cuộc là thật hay giả? Hắn còn muốn tấn công Tiên giới hay không đấy?!

Chờ các nàng tới Tiên phủ của Đế nữ, nhìn hai người đứng ở cửa, Chử Vũ mới hoàn toàn hoảng hồn.

Không nói trước đó nàng từng thấy Đế nữ này từ xa mới được bao lâu, sao Đế nữ tựa như đã thay đổi thành một người khác, rõ ràng là cùng khuôn mặt, khí chất toàn thân lại khác biệt rất nhiều, cảm thấy thêm phần áp bách và bình tĩnh thong dong.

Quan trọng nhất là, vì sao thị nữ đang đợi bên cạnh Đế nữ, lại là...?!

Người đứng đầu Ám Giao Vệ nở một nụ cười khó coi với Chử Vũ, nhưng đây đã là nụ cười bình thường nhất của nàng ta sau khi trải qua mấy lần làm thị nữ. Trước đó nàng cũng nhận được tin tức từ Đế nữ, cũng dùng Thông Lục Nghi liên hệ với Vô Niệm Thành, biết Chử Vũ muốn tới, sự kinh ngạc cũng đã qua rất lâu rồi.

Phong Thầm nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng: "Chử Vũ."

Thân thể người bị gọi tên chấn động, Đế nữ... sao lại gọi tự nhiên như thế, mặt còn không đổi sắc nữa?

"Các ngươi đi theo ta." Phong Thầm nghiêng người ra hiệu.

Chử Vũ cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị, từ Ma giới đến Tiên giới lại đến nơi đây, đến bây giờ nàng vẫn cứ ngốc ngốc, sao chẳng biết gì mà cứ đi theo Đế nữ thế nhỉ?

Nàng hỏi: "Ngươi có ý gì? Vì sao ta phải đi theo ngươi?"

Thị nữ muốn ngăn nàng lại nhưng không kịp.

Phong Thầm đánh giá nàng một lát, nói với nét mặt tự nhiên: "Trước đây không phải ngươi thường nói, muốn đến các giới dạo một vòng, nhưng lúc nào cũng chỉ qua lại giữa hai giới yêu ma, chưa từng đến nơi khác. Ta nghe nói đến, nên nhờ Tôn chủ đưa ngươi tới Tiên giới tham quan."

Chử Vũ bị nàng nói thế, càng thêm không phục: "Ai nói với ngươi là ta chưa đến những nơi khác? Ai nói với ngươi là ta chưa từng tới Tiên giới? Ngươi với Ma Tôn có quan hệ gì, dựa vào đâu mà ngươi nói cái gì hắn đồng ý, ta cũng phải đồng ý chứ?"

Đế nữ này, chẳng lẽ lần này bảo Ma Tôn gọi nàng tới, là cố ý khoe khoang địa vị của mình trước mặt nàng sao?

Phong Thầm: "Ồ?"

Ngữ khí của hắn vẫn như cũ: "Không ngờ ngươi đã tới Tiên giới rồi. Ma Tôn không hề nói việc này với ta."

Chử Vũ giật mình nhận ra: "...Thế nào, ta chưa từng tới Tiên giới chẳng lẽ lại không thể nói ta đã tới sao? Đúng vậy, ta chỉ là một bán yêu nho nhỏ, không giống Đế nữ đến Yêu giới hoang hải, yêu long còn phải nhường đường cho ngươi. Ngươi có thân phận địa vị gì, hiện tại lật tẩy ta, trong lòng không chừng vẫn đang khinh thường ta."

Ám Giao Vệ nghe lời này liền cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm*, vội thấp giọng khuyên nhủ bên cạnh: "Tiểu Vũ, Đế nữ là người đáng tin, không có ý khác. Tính cách nàng ấy lãnh đạm, từ trước đến nay nói chuyện luôn thẳng thắn, ngươi đừng hiểu lầm."

(Ji: *剑拔弩张 - ý chỉ sự căng thẳng)

Người khác không biết, nàng là Ám Giao Vệ biết trước đây Đế nữ đã góp sức trong việc bắt giữ gian tế ở Vô Niệm Thành, chẳng qua do Hữu hộ pháp phân phó, không được truyền ra ngoài.

Huống hồ nàng vừa tới Tiên giới, còn chưa nói với Đế nữ mấy câu, đối phương đã dứt khoát nói với nàng chuyện Tiên phủ của Đế nữ không an toàn. Vì thế, mới phiền đến Ma Tôn nhờ nàng trợ giúp bên cạnh, bảo vệ Đế nữ trước khi tìm ra kẻ xuống tay đằng sau, còn nhờ nàng khi làm việc thì để Phù Ngạn nhìn ở một bên, học chút bản lĩnh.

Đế nữ tin tưởng nàng và Ma Tôn như vậy, Ám Giao Vệ không nhìn ra rốt cuộc Tôn chủ bọn họ nghĩ như thế nào. Trước kia nói sẽ đánh hạ Tiên giới, nhưng lần tiến công trước đã qua đi rất lâu, Tôn chủ vẫn chưa có động tĩnh, nhưng dáng vẻ lại không giống như muốn từ bỏ.

Sự rối rắm này khiến nàng có chút áy náy, cảm thấy Tôn chủ diễn nghiêm túc như thế, phỏng chừng là muốn lợi dụng Đế nữ, ngoài mặt thái độ đối đãi với Đế nữ tốt hơn không ít.

Chung quy nữ tử này, xem chừng thật sự thâm tình với Tôn chủ bọn họ, thậm chí tính tình càng ngày càng giống Tôn chủ, sợ là tiếp xúc riêng với Tôn chủ quá nhiều nên bị ảnh hưởng không ít. Đáng tiếc.

Chử Vũ không biết chi tiết bên trong, chỉ thầm nghĩ:...Người mà ngươi đang nói là Đế nữ sao?! Trước nay nàng có liên quan đến từ "lãnh đạm" à.

Chưa bao lâu mà Đế nữ lại thuyết phục được cả Ám Giao Vệ, khiến Ám Giao Vệ tin tưởng nàng ta như thế?! Thật là quá đáng sợ!

Chử Vũ vừa ngẩng đầu, thấy dáng vẻ Đế nữ vẫn hờ hững, như không hề hứng thú cũng không dao động với nàng và Ám Giao Vệ, càng cảm thấy nàng ta sâu đến khó lường.

Chẳng lẽ nàng ta... trước kia dáng vẻ đó đều là giả trang sao?

Đế nữ vốn không phải là phế vật?!

Ám Giao Vệ thấy nàng không nói lời nào, nói tiếp: "Có ta ở đây. Ngươi có thể yên tâm."

Chử Vũ không nói nhiều, đành im lặng đi theo, chỉ khi đối mắt với tiểu thị nữ mới có thể nhìn thấy sự kinh hãi từ trong mắt đối phương giống nàng.

Khi mọi người đến một khu đất trống.

Phù Ngạn và Ám Giao Vệ cùng lui ra, chớp mắt đã cách rất xa, thị nữ của Chử Vũ thấy thế cũng lui theo.

Chử Vũ: "...Ngươi làm gì đấy?"

Phong Thầm dửng dưng nói: "Ma Tôn nói sau khi ngươi về Ma giới, có chút lười biếng tu luyện. Tu vi của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, không thể dùng toàn lực huấn luyện, bảo ta thuận tiện giao thủ với ngươi lúc ngươi tới Tiên giới du ngoạn, rèn luyện ngươi."

Chử Vũ không dám tin: "Ngươi nói cái gì??"

Phong Thầm gọi linh kiếm ra, nói: "Mời. Hôm nay ngươi không cần nương tay."

Chử Vũ cuối cùng không nhịn được nữa: "Các ngươi thế này là sao? Vì sao hết kẻ này người kia đòi phải rèn luyện ta? Ma Tôn nghĩ hắn là trưởng bối, xem ta là vãn bối cũng bỏ đi, sao Đế nữ như ngươi cũng như thế?! Ngươi chẳng qua chỉ là một Kim Tiên mà thôi, còn dõng dạc nói ta không cần nương tay như vậy?"

Phong Thầm suy xét một chốc, không nghĩ nhiều mà nói: "Nếu Ma Tôn là trưởng bối của ngươi, tất nhiên ta cũng thế."

Đế nữ và Ma Tôn chỉ hơn kém nhau mấy tuổi mà thôi, đương nhiên cũng có thể xem như trưởng bối.

Nhưng mà lời vừa nói ra, bốn người ở đây trừ Đế nữ đều kinh ngạc nhìn nàng.

Phong Thầm nhìn phản ứng của các nàng, hậu tri hậu giác nhận ra những lời này còn có nghĩa khác.

Vừa nghe thấy mấy câu này, cứ như là Đế nữ và Ma Tôn đã thành hôn ở bên nhau, có cùng vị trí cùng bối phận mà gọi tiểu bối bọn họ.

Hắn nghĩ đến hàm nghĩa phía sau, trái tim nhất thời nhảy lên mấy cái, sau đó phục hồi lại, bất giác cảm thấy không khí quanh thân khô nóng, bực dọc nhìn người đối diện, nét mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Ra tay đi."

Chử Vũ vừa kinh ngạc vừa tức, cho dù nàng không thích Ma Tôn kia tới mức đó, nhưng tốt xấu cũng có chút thiện cảm, chưa ra tay đã bị người ta công khai tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người như vậy, thật sự không nhịn nổi cơn tức: "Được thôi! Nếu ngươi đã nói thế, ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó! Để ngươi xem cho rõ!"

Dứt lời, nàng không chút do dự hóa hình, lao tới với luồng yêu khí cuồn cuộn.

"Keng!"

Sau khi hai bên va chạm, linh kiếm phát ra tiếng vang chói tai, chấn động mấy cái rồi tiếp tục vững vàng chặn lại.



Đầu rắn bị gõ mạnh một cái, đơ một lúc, tầm nhìn mới vừa rõ ràng liền thấy linh kiếm của Đế nữ lại bay lên không chút do dự. Cùng lúc đó, không khí trở nên ẩm ướt như sương, che khuất thân hình của Đế nữ, hô hấp có chút ngột ngạt.

"Ngươi ——!" Rắn lớn khàn khàn kêu lên, "Giỏi lắm, ngươi thế mà lại trực tiếp đánh vào chỗ tử! Ta cũng không khách khí nữa!"

Một người một yêu công kích qua lại trên không trung, đôi lúc pháp thuật rơi xuống, khiến Tiên phủ rung chuyển một lát.

Cũng may lúc này tất cả thị nữ trong Tiên phủ đã được điều ra ngoài, chỉ để lại Hộ Thiên Vệ và Y tu kia trông coi bên ngoài, cũng không ai chú ý tới động tĩnh bên trong Tiên phủ.

Thấy rắn lớn càng lúc càng yếu, nàng lo lắng nên không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến Đế nữ muốn giết chết nàng, nàng cũng sẽ khiến Đế nữ không sống tốt! Lập tức liều mạng cắn Đế nữ, phun ra chất lỏng màu đen, thét lên: "Chịu chết đi!"

Yêu đương gì đó đó, cùng lắm thì xảy ra chuyện, nàng liền không chơi nữa!

Nét mặt Phong Thầm lạnh nhạt, thân thể tránh đi, nhưng lại vươn một ngón tay đón lấy chất lỏng màu đen kia.

Tức khắc, ngón tay bị chất lỏng nhấn chìm, biến thành đen nhánh, còn bốc ra mùi hôi thối như sắp thối rữa ngay lập tức.

Ám Giao Vệ thấy cảnh này, trừng mắt nói: "Tiểu Vũ! Không được!"

Rắn lớn tiến công thẳng tới lại bị Đế nữ trở tay ngăn chặn, toàn thân lạnh lẽo quăng nàng xuống đất, lần này tựa hồ không chút khách khí, rắn rơi xuống đất tạo thành một cái hố thật sâu.

Sau khi tiếng chấn động qua đi, Chử Vũ ho khan bò dậy từ bụi mù, sắc mặt khó coi.

Đế nữ... trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?!

"Tiểu Vũ!" Ám Giao Vệ vẫn đang ra hiệu với nàng bằng ánh mắt.

Chử Vũ nín một hơi, lại bẻ thêm một miếng vảy rắn ném qua: "Năng lực không bằng người, ta nhận thua."

Phong Thầm nuốt vảy rắn xuống, vẫn hỏi tiếp: "Thứ trước đó là cái gì?"

Chử Vũ chịu thua nói: "...Độc, là độc mà ta chuẩn bị được chưa. Ta nhận thua, ta sai rồi, ta không nên chống đối mấy trưởng bối các ngươi. Cầu xin các ngươi buông tha ta đi. Ta chỉ là một bán yêu vô tội thôi mà! Hà tất chứ! Ta không muốn tu luyện thì có gì sai?"

Phong Thầm đột nhiên bật cười, không nhiều lời nữa, chỉ nhìn lướt qua Phù Ngạn, trầm giọng nói: "Đưa Chử cô nương đi nghỉ ngơi."

Chử Vũ chỉ mong chạy thật nhanh.

Trước khi đi, lại nghe Đế nữ hỏi: "Ngươi và Tam trưởng lão đã ở bên cạnh Ma Tôn rất lâu nhỉ?"

Chử Vũ nói: "Đúng vậy. Vài chục năm rồi. Ngươi hỏi điều này làm gì?"

Đế nữ chỉ nói: "Không có gì."

Chử Vũ nhìn "nàng" kỳ quái, theo Phù Ngạn rời khỏi, sau khi vào phòng thị nữ vội la lên: "Cô nương sao thế? Ban nãy còn dùng yêu độc cấp hai! Người là bán yêu đấy! Nếu Đế nữ kia nói gì với Ma Tôn hoặc nhắc đến gì đó, người sẽ bị vạch trần ngay."

Chử Vũ xua tay, không thèm để ý nói: "Đế nữ chưa từng gặp ta, bọn ta cũng chưa từng giao thủ, ta dùng yêu độc này thì có vấn đề gì chứ?"

Còn về chuyện Ma Tôn sẽ nói đến yêu độc với Đế nữ, nàng thầm nghĩ cảm thấy không có khả năng, Ma Tôn nào rảnh rỗi tới mức nói chuyện mình bị trúng yêu độc chứ? Còn nói cho một nữ tử có thể ái mộ mình nghe nữa?

Nàng nói tiếp: "Hơn nữa, vốn dĩ ta đã có yêu đan của đại yêu, thì có vấn đề gì chứ? Ta trở thành nữ nhi của Tam trưởng lão, cùng ông ta đi theo Ma Tôn từ khi chỉ là một Ma tướng bao nhiêu năm trước kia, quan hệ giữa Tam trưởng lão với hắn tốt thế nào ngươi cũng biết mà. Trong lòng Ma Tôn kia có chút trăn trở, ta thấy cũng chỉ có ba vị trưởng lão. Ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ không cảm nhận được gì đâu. Nếu thực sự có vấn đề, cùng lắm thì chạy trốn thôi."

Thị nữ: "...Nhiều năm trù bị lại bị hủy trong một sớm?"

Chử Vũ: "Đừng nói thế. Trái tim Ma Tôn này tựa như đá, trù bị nhiều năm ta còn không bước được vào trái tim hắn, cũng không phải chuyện lớn, Tam trưởng lão vẫn luôn thương thảo đánh hạ Tiên giới với hắn mọi lúc. Từ đầu đến cuối Ma Tôn chỉ muốn chiếm Tiên giới, nhưng khoảng thời gian gần đây có dáng vẻ này, nghĩa là đã xảy ra vấn đề. Ta chắc chắn đã vô dụng rồi. Ngươi xem, Ám Giao Vệ theo bên cạnh Đế nữ, đây chính là chuyện lớn đấy!"

Thị nữ lấy ra Thông Lục Nghi nói: "Vậy nô tỳ...vẫn nên báo tin tức về cho Yêu giới."

Chử Vũ gật đầu.

Cùng lúc đó.

Phong Thầm nhìn Thông Lục Nghi, nói: "Chử Vũ hôm nay dùng yêu độc cấp hai."

"Cấp hai? Nàng ta..." Một bán yêu sao lại có yêu độc cấp hai?

Tạ Vi Ninh kinh ngạc nói: "Ngươi có hỏi là chuyện thế nào không? Bên trong hẳn là cũng có chút nguyên do nhỉ?"

Phong Thầm hờ hững nói: "Không cần hỏi nhiều."

Chỉ một câu này đã bộc lộ suy nghĩ của hắn. Chử Vũ có vấn đề.

Tạ Vi Ninh: "Ngươi không hỏi sao lại biết nội tình? Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ tu sĩ trên thế gian có đủ loại kỳ môn bí pháp, nói không chừng trên người nàng ta cũng có pháp bảo nào đó thì sao?"

"Ngươi không biết."

Phong Thầm qua một lát rồi nói: "Trước đây, nếu nữ nhi của Tam Trưởng lão có chuyện gì tốt, ông ta chắc chắn sẽ vui vẻ nói với ta, để ta cũng khen nàng ta."

Hắn dừng một chút: "Nhưng chuyện yêu độc, bọn họ chưa từng nhắc đến."

Chuyện yêu đan mà Tạ Vi Ninh nói lúc trước, hắn cũng không hề biết.

Bằng không, hắn cũng sẽ không lập tức kêu Chử Vũ đến đây thăm dò.

Lại không ngờ, có một số thứ không chạm vào thì không biết, một khi chạm vào sẽ vỡ tan, còn để hắn phát hiện sự khác thường thật dễ dàng.

Tạ Vi Ninh vẫn cố gắng nói: "Nếu lỡ, nếu lỡ như..."

Phong Thầm chỉ thấp giọng nói: "Trên đời này không có nhiều nếu lỡ như vậy."

Tạ Vi Ninh thấy hắn chắc chắn như thế, liền hỏi: "Vậy kế tiếp ngươi sẽ làm gì?"

Phong Thầm nhíu mày nói: "Lần này Chử Vũ về Ma giới, hẳn là cũng có chuyện mới về. Hai chúng ta án binh bất động, xem bọn họ muốn làm gì trước rồi hẵng bàn bạc kỹ hơn."

Cho đến bây giờ hắn cũng không biết nàng ta và Tam trưởng lão đã thiết kế tiếp cận hắn từ rất sớm, rốt cuộc là để làm gì.

Tạ Vi Ninh đồng ý, lại nói: "Đúng rồi, sắp tới thí luyện Định Ma Bia, đến lúc đó tất cả các Ma Tôn ra mặt, liệu bọn họ cũng tham gia thí luyện phải không?"

Phong Thầm: "Có lẽ bọn họ cũng không cam tâm muốn thử lại lần nữa. Không cần lo. Thí luyện này... trăm năm rồi chưa từng có ai qua được."

Hắn nghĩ ngợi, lại nói: "Trước thí luyện, ta sẽ về Ma giới một chuyến."

Tạ Vi Ninh kinh ngạc: "Hả? Ngươi còn muốn về Ma giới nữa? Tiên Hậu... sẽ không đồng ý đâu."

Phong Thầm: "Ta sẽ nghĩ cách."

Nhưng mà không đợi bọn họ nghĩ ra cách.

Tiên Đế Tiên Hậu truyền tin đến, mời Đế nữ đến Tiên cung, vừa gặp liền cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng không tệ bèn an tâm nói: "Có một chuyện muốn nói với con."

Phong Thầm nói: "Mời Tiên Hậu nói."

Mấy ngày nay Tiên Đế Tiên Hậu đều bất lực trước thái độ lãnh đạm như đang làm chính sự của nữ nhi.

Tiên Hậu cười nói: "Ma Tôn mà con quen, còn nhớ không? Hẳn vẫn nhớ rõ rồi. Nghe nói các Ma Tôn ở Ma giới mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thí luyện Định Ma Bia, người mà con quen cũng nằm trong số đó. Mấy ngày trước Yêu Chủ đưa tin đến, nói có mối quan hệ tốt với Ma Tôn đó, muốn đến chiêm ngưỡng."

Phong Thầm thầm sửng sốt.

Yêu giới cũng muốn đến sao?

Hắn còn chưa lên tiếng đã nghe Tiên Hậu nói tiếp: "Ta nghĩ nếu lần này thí luyện Định Ma Bia có thể thành công, có một vị Ma chủ, thì đó chính là chuyện lớn của Tứ giới. Nếu Yêu giới muốn đến, Tiên giới sao lại không đến chứ? Con trở về chuẩn bị một chút, hai ngày nữa theo bọn ta đến Ma giới. Để con đỡ phải nhớ thương trong lòng."

Phong Thầm: "......"

Hắn hiếm khi kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói: "Cái gì?"

Tiên Hậu nói: "Con bé này vui quá hóa ngốc à? Sao nào, trước đây muốn đi ta không cho đi, hiện tại cho con đi trái lại không quen à?"

Trái tim Phong Thầm thắt lại, hắn nặng nề nói: "...Thí luyện Định Ma Bia là việc của Ma giới, vì sao Tiên giới lại phải tham dự?"

Tiên Đế trừng mắt nói: "Con bé này nói gì thế! Nếu xuất hiện Ma chủ, đó chính là việc của Tứ giới, huống chi Tiên giới làm chủ, Yêu giới muốn đi, chúng ta không đi, truyền ra sẽ như thế nào? Chẳng phải nói Tiên giới chúng ta có khúc mắc với Ma giới, không thích Ma giới à? Sao có thể chứ! Chúng ta là loại người này sao? Nếu không phải Ma giới không có Ma chủ, còn có cả nội đấu, hiện giờ hai giới Tiên Ma hẳn là vẫn sẽ có quan hệ hợp tác! Tốt xấu cũng là một phần của Tứ giới, sao có thể tách rời!"

Tiên Hậu cũng nói: "Đúng vậy. Hơn nữa, nếu người như Yêu Chủ cũng có quan hệ tốt với Ma Tôn mà con biết kia, vậy hắn cũng chưa chắc... kém cỏi như vậy. Lần này ta và phụ đế của con đến xem thử cũng tốt. Bọn ta còn truyền tin đến Minh giới, đến lúc đó sẽ ra mặt cùng bọn họ."

Kỳ thật Yêu giới muốn đến xem chỉ là việc nhỏ, nhưng mượn loại việc nhỏ này, bọn họ lại nghĩ đến nữ nhi, cũng muốn thuận tiện đến xem.



Hai người nói xong, lại nói: "Con có biểu cảm gì thế?"

Trông thế nào cũng không giống như vui vẻ?

Phong Thầm rối rắm suy nghĩ, hắn nói cũng không nhiều, bước nhanh rời đi trong ánh mắt khó hiểu của hai người.

Đến khi hắn hồi thần đã là ngày hai chiếc thuyền mây thanh thế to lớn, quang minh chính đại của Tiên giới, còn có cả Tiên Đế Tiên Hậu cùng đến Ma giới.

Tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ Tiên giới, chủ hai giới còn lại đều phải đến Ma giới.

Phong Thầm nghênh gió, nhìn biển mây, trầm mặc hồi lâu.

Việc này... sao lại biến thành như vậy?

Tiên Đế Tiên Hậu đối với Ma giới, còn có một loại thái độ này sao?

Tương tự, Yêu giới cũng cực kỳ khó hiểu, sao chuyện lại biến thành thế này.

Từ khi nào mà Tiên giới cảm thấy hứng thú với chuyện Ma giới rồi?

Trong gió hỗn loạn, còn có Ám Giao Vệ và Chử Vũ trên thuyền mây.



Tới Ma giới, bởi vì chủ Tam giới còn lại đều sẽ đến, Ma giới chỉ đành buồn bực vội vàng di chuyển các khán đài ở khu vực gần Định Ma Bia và dựng một ít lều cho bớt xập xệ.

Chỉ là tam giới sẽ ở đâu lại thành vấn đề, Ma giới bọn họ... cho tới bây giờ chưa từng chuẩn bị chỗ cho người từ các giới khác. Nếu mở cổng thành nghênh đón những người này, trong lòng mấy Ma Tôn kia không vui, chung quy là do Tiên giới cũng có mặt.

Về vấn đề này, có Tiên giới đi đầu, những người còn lại chỉ đành nói: Bọn họ ở trên thuyền mây là được.

Còn về Tiên Đế tràn đầy hứng thú với các nơi ở Ma giới, đặc biệt là Vô Niệm Thành, đây là lần đầu tiên ông tới, đã lập tức mặc sức dạo chơi trong thành.

Mọi người trong thành lập tức dựng sạp hàng, không thể để Tiên giới xem thường được.

Đế nữ và Ma Tôn đối mắt với nhau cách một con phố.

Hai người đều thấy khá nhiều sự phức tạp ở trong mắt đối phương.

Tiên Đế hòa nhã nói: "Đi đi. Con muốn làm gì thì làm, nhưng phải để tiên quan trông chừng con."

Phong Thầm gật đầu không nói gì.

Các tiên quan cũng rất thuần thục theo Đế nữ vào Ma cung, cũng ngoan ngoãn chờ ngoài cửa, "rầm" một tiếng, cánh cửa đóng từ bên ngoài.

"......"

Tạ Vi Ninh: "Ta cũng không biết, tại sao mọi chuyện lại thành thế này."

Mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc nhận được thư của Yêu Chủ. Nhưng... rõ ràng là chuyện rất đơn giản, sao Tứ giới đều tụ tập thế? Cứ như thể mọi người kéo tới Ma giới tụ hội. Sao Tiên Đế có thể dạo phố ở Ma giới? Ỷ vào ông ta là Đế, là có thể chạy loạn khắp các thành sao?

Hai người nhìn nhau một lúc, lại dời mắt đi.

Tạ Vi Ninh nói: "Vậy hôm nay ngươi..." Không phải tới trách nàng đấy chứ?

Sắc mặt Phong Thầm phức tạp: "Không trách ngươi."

Tạ Vi Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Phong Thầm: "Ta tới xem ngươi tu luyện thế nào."

Tạ Vi Ninh kinh hãi: "Vì sao? Sao lại tới lượt ta rồi? Ta tu luyện rất nghiêm túc! Ngươi vào Thần phủ đi, mệnh hồn có thể làm chứng!"

"Chung quy mệnh hồn chỉ để ngươi quan sát học hỏi." Phong Thầm lạnh lùng nói, "Bộ kiếm pháp đó, ta phải tận mắt nhìn thấy mới biết ngươi luyện được như thế nào. Đó không phải để ngươi học chơi. Còn nữa, sắp đến thí luyện Định Ma Bia, tuy nói thí luyện vô ích, nhưng về tình về lý ta đều đến tới xem ngươi có luyện tập nghiêm túc hay không."

Hắn nhíu mày nói: "Ngươi lo lắng như vậy, chẳng lẽ là nói dối?"

"Không có!"

Tạ Vi Ninh thở dài cam chịu, lập tức rút kiếm động thân trước mặt hắn. Ma khí trào ra, nàng bay lên để đâm tới, còn cảm thấy mình cũng rất ra gì và này nọ, không lộ vẻ sợ hãi trước mặt bản tôn, không tồi không tồi.

Nhưng mới ra chiêu đầu, linh kiếm của Phong Thầm không chút lưu tình mà tát cái "bép" lên cổ tay nàng: "Thấp."

Tạ Vi Ninh: "......"

Nàng khẽ cắn môi, vẫn duy trì tư thế, nâng kiếm lên một chút, tiếp đó khom người xuống.

"Dừng lại." Phong Thầm nhìn xuống nàng nói, "Chỗ này, vị trí chân sai rồi. Đơn giản như vậy còn sai nữa, xong xuôi giữ tư thế này nửa canh giờ."

Tạ Vi Ninh: "......"

Tên này là ma quỷ à!

Nàng đang kêu gào trong lòng liền cảm thấy một hơi ấm đang tới gần, cúi đầu lần nữa, tay phải bị người ta nắm lấy nâng lên trên, chân trái cũng bị người phía sau kéo dịch đi.

Tạ Vi Ninh chợt hiểu, thì ra hắn muốn đích thân sửa cho nàng nên luyện như thế nào.

Tuy rằng ma quỷ, nhưng hắn là một sư phụ giỏi!

Nàng lập tức tích cực di chuyển, nào biết vừa động, thân hình lại dựa về sau, nửa người rơi thẳng vào lồng ngực hắn, khuỷu tay trùng hợp chống trước ngực hắn... Ấy.

Tạ Vi Ninh vội vàng rút tay về, nhưng quá gấp nên thân thể lảo đảo, thấy sắp ngã xuống, Phong Thầm trầm mặt ôm nàng lên: "Ngươi làm gì vậy? Có thể nghiêm túc một chút hay không——"

Tạ Vi Ninh vừa ngẩng đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Gương mặt Tạ Vi Ninh nóng ran, ấp úng nói: "Ban nãy, không cẩn thận, không cẩn thận..." Không cẩn thận chạm vào ngực của ngươi. Ý không phải, là ngực của nàng!

Phong Thầm lại chú ý tới hơi thở của hai người rất gần nhau, đồng tử rụt lại, không biết vì sao chợt nhớ tới lời nói đùa "trưởng bối" trước đó, bất giác dời ánh mắt.

Kết quả liếc mắt một cái liền thấy gương mặt của mình, chợt chấn động, đột nhiên buông tay ra.

"...Ai da!"

Tạ Vi Ninh che mông kêu một tiếng, oán giận nói: "Ngươi làm gì thế?"

Tầm mắt Phong Thầm rơi vào nơi khác, ngữ khí trầm thấp: "Đến cả luyện kiếm cũng ngã được, còn nói mình luyện không tệ? Còn không mau đứng lên!"

Tạ Vi Ninh thầm nói, còn không phải vì ngươi!

Nàng xoa mông đứng dậy, tầm nhìn chuyển đến một nơi cao, vô tình thấy đôi tai đỏ bừng của hắn, ngây ngốc một chút, mau chóng nhặt kiếm lên tiếp tục luyện không dám nhiều lời nữa.

Nếu để Phong Thầm biết dáng vẻ hiện tại của hắn... Hắn sẽ giết nàng mất!

Nhưng chỉ dạy nàng luyện kiếm thôi mà, sao lại trở nên thế này?

Tạ Vi Ninh thắc mắc nhìn hai tay của mình.

Đây là thân thể của hắn, cũng có thể thẹn thùng sao? Chẳng lẽ hắn chưa từng tiếp xúc như thế với người khác sao? Nắm tay, ôm nam nhân cũng có thể như thế sao?

Ma Tôn này thật sự quá là cô đơn, quá... đáng thương mà!

Nghĩ vậy, ánh mắt nàng nhìn Phong Thầm cũng không kìm được mà mang chút thương tiếc.

Phong Thầm: "?"

Hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đang nhìn gì?"

Tạ Vi Ninh lập tức lắc đầu: "Không có gì!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.