Dung Giai theo dõi Cố Mạc Chi, phát hiện cô đi tới con phố nhỏ hẻo lánh nằm ở cuối thành. Chờ cô rời đi, hắn đi vào căn nhà nhỏ huyền bí."Một vị khách không mời mà đến..."
Từ trong bóng tối quỷ dị, tiếng nói của một bà lão vang lên.
Xung quanh ánh đèn xanh tím, ngọn nến yếu ớt miễn cưỡng soi sáng, mùi hương nén nhang lan toả...
Dung Giai rất kiên nhẫn. Hắn mặt không biến sắc ngồi xuống trước bàn nhỏ giữa phòng, nơi có ánh sáng chiếu tới. Hắn ngồi đợi chủ nhân của nơi này xuất hiện.
Mười lăm, hai mươi, ba mươi phút trôi qua, hắn vẫn ngồi đó như pho tượng tạc.
Rốt cuộc cũng xuất hiện. Đó là một bà lão mặc áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ mạ vàng, tay chống cây gậy gỗ xù xì, tổng thể như phù thủy trong truyện cổ tích trẻ nhỏ.
"Chào bà."
Hắn nho nhã chào.
Bà lão cười ra tiếng.
"Đứa nhỏ đó cũng thật bất cẩn, lại để tên nhóc như ngươi bám đuôi..."
Thấy Dung Giai định mở lời, bà lão lắc đầu xua tay.
"Muốn biết đáp án đúng không? Muốn biết thì phải trả giá. Đứa nhỏ mà ngươi theo dõi đã đánh đổi một thứ quan trọng, ngươi thì sao, đánh đổi gì?"
Dung Giai nửa tin nửa ngờ. Hắn không biết lí do Cố Mạc Chi lui tới địa phương này để làm điều gì, nhưng trông thấy vẻ mặt đau khổ đó của cô, hắn nhất định phải tìm ra câu trả lời!
"Bất kì thứ gì?"
"Thứ gì đó quan trọng."
Dung Giai khẽ suy nghĩ một hồi.
"Kí ức được không? Tôi muốn dùng kí ức để đánh đổi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/778879/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.