Cố Mạc Chi quay trở lại trường học, điều đầu tiên mà cô làm chính là khử trùng toàn bộ kí túc xá. Mùi hương nồng nặc lan toả khắp kí túc, khói thuốc bay mịt mù.Ngoài cửa có tiếng chuông, Cố Mạc Chi đành gác lại công việc dọn dẹp, bước ra mở cửa. Người đến là Dung Giai. Trên tay hắn là hai bịch đồ nặng trĩu và một vali hành lí.
"Tôi có thể sống một mình"
"Anh không yên tâm"
"Tôi không muốn bị quấy rầy"
"Anh sẽ im lặng"
"..."
Cố Mạc Chi một câu, Dung Giai lại đáp lại bình tĩnh. Hắn bước vào phòng, nơi mà chẳng có nơi nào có thể nghỉ ngơi ngoài chiếc ghế sofa dài và chiếc ghế tựa. Cả phòng đều là thiết bị điện tử, ánh chiều tà nặng trĩu chiếu vào, chỉ miễn cưỡng làm sáng phòng một chút.
Hắn nhìn Cố Mạc Chi, vẻ mặt phức tạp cùng tức giận.
"Em đều sống như vậy còn muốn đuổi anh?"
"Anh đều biết mục đích của em. Muốn kéo từng người ra khỏi Đàm Thanh Nhã rồi vứt bỏ đi như một thứ rẻ tiền vô dụng? Dung Giai đây nói cho em biết, cho dù em có chạy trốn thực tại, anh đều sẽ đem em trói chặt bên mình, mãi mãi không thể rời khỏi. Nếu em mọc cánh, anh sẽ tự tay bẻ gãy nó"
Cố Mạc Chi sững người một chút rồi cười nhẹ.
"Biết rồi mà anh còn sa vào? Chẳng phải anh đã có tình cảm với tôi sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, nếu anh bẻ gãy cánh của tôi, một đôi cánh khác sẽ xuất hiện đem tôi đi nơi khác. Tôi không biết lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/778875/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.