Cố Mạc Chi tỉnh dậy từ cơn mê man dài. Đầu cô đau như búa bổ, việc cử động thân thể cũng khó khăn khôn lường. Dung Giai mắt thấy cô tỉnh, lòng vui mừng khôn xiết. Hắn luống cuống gọi bác sĩ, y tá tới kiểm tra. Thủ tục hoàn tất, ngày mai Cố Mạc Chỉ có thể xuất viện. 
Nhìn người đàn ông trước mắt so với người mà côn quen biết khác xa một trời một vực, Cố Mạc Chi chỉ im lặng không nói gì. Mắt cô đờ đẫn nhìn trần nhà trắng xoá, tâm cũng trống rỗng không biết nên làm gì tiếp theo. Dung Giai xác thực đã thay đổi thái độ với cô, cũng không dám lên tiếng gì. Hắn chỉ yên lặng vụng về gọt trái cây cho cô ăn. 
Hắn gọt xác thực xấu, còn nhởm nhơ. Trái táo có 10 phần, vào tay hắn rồi chỉ còn 4 phần để ăn. Hắn săn sóc cô từng li, nâng như nâng trứng, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì. 
Cố Mạc Chi vẫn vậy, từ đầu đến cuối đều nằm im bất động, mặc kệ Dung Giai hắn thích làm gì thì làm. Bầu không khí rơi vào sự lạnh lẽo như thấy cả tuyết rơi. Rốt cuộc hắn vẫn lên tiếng. 
" Tên nhóc đó anh đã thả đi rồi, em không cần lo lắng" 
Cố Mạc Chi khẽ động mí mắt, song cũng không nói gì, cô chỉ nằm đó như người mất hồn. Dung Giai sốt ruột mà lòng đau như cắt. Hắn biết, nếu cho cô tự đó, cô sẽ không như thế này nữa. Nhưng nếu hắn buông cô, cô sẽ sải cánh bay đi mất, mãi mãi không quay trở về nữa. Hắn thà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/778871/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.