Chương trước
Chương sau
Đàm Thanh Nhã ngã nhào xuống đài phun nước, nước vốn không quá nhiều nên cô ta nhanh chóng đã ngồi dậy, cả thân thể ướt nhẹp, cả người run rẩy, nước mắt rơi lã chã. Một màn này đều khiến mọi người chú ý, đổ dồn đến xung quanh xem kịch.“Hu... Mạc Chi... Chị biết em ghét chị nhưng... nhưng cũng không đến nỗi hại chị mất mặt trước bao nhiêu người như vậy...”
Bạch Lăng Đằng, Dung Giai, Tần Tuấn Duật, Dạ Tinh Hàm và Dạ Quân Trần cũng chạy tới, ánh mắt bọn hắn nảy lửa, nhất là Tần Tuấn Duật, như muốn cắn xé Mạc Chi ngay lập tức, vội chạy tới dìu Đàm Thanh Nhã đứng dậy.
Nhìn thấy một màn này, Dạ Quân Trần tiến tới, cởϊ áσ vest ra, đặt lên vai Mạc Chi, ôn nhu:
“Ngoài này lạnh. Đừng để nhiễm bệnh”.
Hoàn toàn coi Đàm Thanh Nhã là không khí không hơn không kém.
Lúc này, diễn viên đoạt giải Oscar, ảnh hậu thế giới nhập vào Đàm Thanh Nhã (UwU),cô ta sụt sùi trong lồng ngực chắc nịch của Tần Tuấn Duật, tiến dần về phía Mạc Chi, khóc lớn, ánh mắt ngập nước nhìn thoáng qua rất yếu đuối, cần sự bao bọc.
“Mạc... Mạc Chi... Sao em có thể đối xử như vậy với chị? Chị đã làm gì sai?”.
Mạc Chi níu lấy cánh tay của Dạ Quân Trần, lùi lại phía sau. Dạ Quân Trần cũng phối hợp, sủng nịnh làm chỗ dựa cho cô.
“Thật đáng ghét. Biết tôi sợ bẩn mà còn tiến tới? Cô đây là muốn ép chết Cố đại tiểu thư tôi sao?”. Vừa nói, cô vừa rút từ túi xách lọ thuốc xịt khuẩn, phun về phía Đàm Thanh Nhã khiến cô ta phải che miệng lại, ho khan liên tục.
Tần Tuấn Duật nhăn mày nhìn Cố Mạc Chi:
“Em đừng quá đáng”.
Mạc Chi cười phụt, nhanh chóng đeo gang tay lên, xịt khuẩn khắp người một lần nữa, tiến gần Đàm Thanh Nhã, nhanh tay tách cô ta ra khỏi Tần Tuấn Duật khiến hắn không kịp trở tay. Cô dùng lực, nắm chặt cổ tay Đàm Thanh Nhã, trực tiếp ném cô ta lại đài phun nước lạnh lẽo.
“Đây mới là tôi đẩy, nhìn rõ chưa? Tần đại thiếu nếu chưa rõ, thì căng mắt ra mà nhìn. Cố Mạc Chi tôi ra tay, còn để cô ta chỉ đơn giản là ướt người thôi sao?”.

Dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đàm Thanh Nhã chỉ chỉ trỏ trỏ. Nếu vừa rồi, cô ta mới bị ướt người thì hiện giờ, khuỷu tay, đùi cô ta đều có vết xước do thành đài.
Mạc Chi cười dịu dàng, nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy sát khí:
“Biết tôi ghét cô, còn đến gần tôi làm gì? Tự tìm chết sao?”.
Đàm Thanh Nhã một lần nữa đau đớn bò lên trên, ánh mắt vẫn ủy khuất khiến mọi người ngao ngán. Đàm Thanh Nhã đúng là tự tìm chết còn gì? Có tên ngu mới chạy đến đối mặt với người ghét mình.
“Chị... chị chỉ là muốn hỏi em tại sao lại ghét chị như vậy thôi mà...”
“Cô thiểu năng sao? Bổn tiểu thư ghét cô, cần lí do?”
Thì thầm sát vào tai Đàm Thanh Nhã, giọng điệu giễu cợt vô cùng:
“ Tác giả muốn Cố Mạc Chi là ác nữ phản diện, tôi đây liền chấp thuận. Cô nằm trong thân thể nữ chính, thì phải ráng chịu thôi a”.
Đàm Thanh Nhã run rẩy không thôi, tay bấu chặt khiến lòng bàn tay rỉ máu. Vốn định vu khống Mạc Chi trước mặt tất cả, kết quả lại thành ra như vậy, ả không can tâm, không can tâm!
Mạc Chi đứng dậy, ung dung tiến về phía Dạ Quân Trần, cúi đầu cười nhẹ nhàng, không giống bộ dạng giống như tiểu ác ma khi nãy.
“Quân ca ca. Để buổi tiệc thành ra như vậy, thật ngại quá. Mong anh thứ lỗi”.
Dạ Quân Trần cười tủm tỉm, đặt cô tận trên trời, kéo bả vai cô kề mình, nói:
“Không sao, không sao. Không phải tại em, là vị Tần thiếu phu nhân tương lai kia gây chuyện, sao anh nỡ trách em?”
Mạc Chi cười:

“Anh nói sai rồi. Vị kia là Tần, Bạch, Dung thiếu phu nhân tương lai hay em dâu anh, còn chưa biết”.
Quân Trần búng trán cô, đưa cô vào lại biệt thự:
“Rồi rồi. Anh nói sai. Giờ đi lên thay đồ, tắm rửa đi ngủ đi. Hôm nay ngủ lại đây, anh sai người hầu dọn phòng trước kia em hay ngủ cho em rồi.”
Mạc Chi muốn nói thêm nhưng ý thức được không nên. Vì vậy, cô đành rời tiệc, theo người hầu lên lầu tắm rồi đi ngủ, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu ồn ào...
[...]
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Mạc Chi nặng nề xuống lầu, bắt gặp nam nữ chủ đều đông đủ...
Ánh mắt đổ dồn về phía cô. Trên thân thể ẩn ẩn hiện hiện, áo sơ mi trắng rộng thùng thình cũng không thể che giấu cảnh xuân, nhất là cặp chân trắng nõn, thon thả đều được phô bày bởi chiếc quần đùi rộng quá cỡ trên người. Ai trong bọn hắn đều biết, đây là đồ của Dạ Quân Trần
Đáy lòng chắn ghét tột cùng, miệng nhỏ không ngừng cất tiếng:
“Anh Quân!”
Dạ Quân Trần từ đối diện tiến tới, cười : “ Dậy rồi? Mau đi vệ sinh cá nhân rồi xuống dùng bữa”.
Cố Mạc Chi nhăn mày, không kiêng dè gì, trỏ tay phía những người người phía dưới, hỏi: “ Đám nhóc kia cũng ăn cùng?”
Dạ Quân Trần phì cười: “ Đúng rồi. Nhưng mà không được xưng hô như vậy, hư”.
Mạc Chi tặc lưỡi. Đâu có sai? Mạc Chi cô rõ ràng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đám oắt con này có là gì? Chẳng qua thân thể này còn quá trẻ thôi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.