Tiễn Phong Vũ đến sân bay, ánh mắt Cố Mạc Chi còn thẫn thờ, vô hồn như đang nghĩ ngợi điều gì đó sâu xa. Bạch Lăng Đằng có đôi mắt giống Mộ Ngôn của cô, giống đến chín, mười phần... Lỡ như sau này gặp lại hắn, không tự chủ được đến gần, có phải sẽ lại ngu ngốc để phát bệnh không? Suy nghĩ lại từ đầu đến cuối, các nam chủ dường như mỗi người đều có giống Hàn Mộ Ngôn vậy. Đôi mắt Bạch Lăng Đằng ôn nhu nhưng sắc bén, khuôn miệng Dạ Tinh Hàm khi cười hay khi vô cảm xúc, đều giống. Bàn tay to lớn, các ngón tay thon dài của Dung Giai. Đặc biệt chính là Tần Tuấn Duật, khuôn mặt, rất giống, cái khuôn làm nên gương mặt rất giống... 
Cô hận không thể xé toạc tất cả ra... để tạo ra một bản sao của anh, để ngày ngày có thể ngắm nhìn nó, thay vì những bức tranh tự vẽ... 
Mà Phong Vũ lúc này, chưa hề hết lo lắng cho Mạc Chi. Chính là cô hành xử như vậy, hơn nữa không ghê tởm đôi mắt của Bạch Lăng Đằng... Cậu rất lo nếu có một ngày vì “người đó” mà Mạc Chi sẽ mở lòng với những tên cầm thú, những con ác quỷ đó... Nhưng dẫu sao, còn việc quan trọng hơn phải làm, Phong Vũ cậu cần hoàn thành nhanh chóng rồi quay trở về đoàn tụ, quay về bảo vệ người con gái này...! Cuộc chia tay diễn ra nhanh chóng, cái ôm cuối cùng kết thúc cuộc gặp gỡ ngắn ngủi... Từ giờ, cô lại quay về với cuộc sống một mình đơn độc trong kí túc xá rộng lớn mà lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/778849/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.