Từ đằng xa, thiếu niên điển trai cao lớn chạy đến. Đây là tiểu bạch kiểm Mạc Chi nuôi sao? 
Phong Vũ nhìn Mạc Chi say ngủ trước mắt, thở dài. Cậu đến gần cô, bế cô lên rồi ngồi xuống tựa vào gốc cây. Mạc Chi cười khúc khích để thiếu niên ôm mình vào lòng như đứa trẻ. Có lẽ, mùi hương quen thuộc khiến cô hài lòng rồi. Phong Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, mân mê, mát xa hết bên trái lại bên phải. Mà cô, không hề bài xích giống như với Dạ Tinh Hàm. 
Phong Vũ tháo mũ lưỡi trai xuống, sủng nịnh nhìn Mạc Chi: 
” Lại uống thuốc rồi. Đã nói tổn hại thân thể rồi. Lại nằm ở nơi này ngủ ngon như vậy? Nhỡ có tên nào đến thì sao? Bệnh cũ lại tái phát.” 
Nghe đến đây, rốt cuộc Dạ Tinh Hàm lại hiện lên ganh ghét, đôi mắt tóe lửa nhìn đôi nam nữ trước mặt. Mạc Chi bài xích hắn, lại để thằng nhóc miệng chưa hôi sữa như vậy sờ soạng, ẵm như vậy? Còn nữa, Mạc Chi có bệnh gì, tiểu bạch kiểm này liền biết rõ? Thật nực cười. Nhưng nghĩ lại, dù như thế nào thì bản thân hắn cũng đâu có tư cách ghen tị? Phong Vũ khiến cô vui vẻ, hạnh phúc. Hắn thì từng ghét bỏ, từng kinh tởm cô. Đến khi cô thay đổi, lại tiếc nuối, lại hối hận? Tự hỏi, tư cách đâu? 
Cố Mạc Chi nhìn hắn cùng những người đàn ông khác lạng lùng, chán ghét. Nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại nhìn một nhóc con mới quen, nhặt từ nơi nào về một cách ấm áp, dịu dàng, tình nghịch. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/252161/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.