Âm thanh kim loại va chạm nhau vang vọng ngày càng gần nơi ở của các nàng, sau đó là những bước chân dồn dập.
Trong không gian ồn ào lại có một chút âm thanh nho nhỏ *đinh đinh, đang đang* của chuông treo trên kiếm. Bách Lý Cầm tay vốn dĩ rất thính lại cực kì nhạy bén với những thứ trên người Kinh Ca. Nàng sau khi nghe được âm thanh nho nhỏ kia môi lập tức hiện ra nụ cười, dung nhan tuyệt sắc lúc này càng thêm xinh đẹp, tựa như ánh mắt trời vừa ló dạng sau những ngày mưa bão, dịu dàng, sáng láng, nhu hòa.
"Sư tôn." nàng hô lớn một tiếng gọi Kinh Ca, chân bước thật hanh về phía cửa động nơi âm thanh phát ra.
" Cầm nhi, không sao chứ?" Cổ Kinh Ca đôi môi lộ ra màu trắng bệch, cả người bốc lên mùi tanh nhàn nhạt, nhưng nàng không quan tâm mà lại lo lắng nhìn Bách Lý Cầm, đợi đến khi Bách Lý Cầm lắc đầu, toàn thân vô cùng khỏe mạnh nàng mới thở phào một hơi.
"Sư tôn người bị thương rồi." nhìn cách tay bị chém rách mấy đường, bên trong áo thấm ra máu tươi, còn có vài chỗ đang nhiễu xuống đất, Bách Lý Cầm trong lòng vô cùng xót xa. Đường đường là đệ tử của chưởng môn, được mọi người yêu thích, nâng niu như bảo bối quý giá trên tay thế nhưng sư tôn lại vì nàng mà hết lần này đến lần khác chịu đau đớn đến cứu nàng.
"Không sao, không sao cả, thân thể ta rất tốt." nàng nhẹ cười, trấn an Bách Lý Cầm. Ban sáng sau khi biết được Bách Lý Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nhan-nang-lam-do-de/252078/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.