Mộc Ý Vãn ở chỗ mấy ngày nay đều được Phó Lãng và Cao Nhược Lam chăm sóc từng li từng tí, việc học của cô cũng được nhà trường cho tạm nghĩ. Sợ cô sẽ buồn nên buổi chiều ra học thì sẽ có Bối Bối và đám người Nhất Nam đến chơi cùng cô. Trải qua mấy ngày dưỡng thương thì các vết thương vết bầm trên người cô cũng đã giảm đi rất nhiều. 
Mỗi lần Phó Lãng chăm sóc tận tình cho cô thì trái tim cô lại một lần rung động, việc học hành của cô cũng đều do cậu giảng dạy, giọng cậu trầm ấm giảng rất dễ hiểu, gương mặt nghiêm túc lúc dạy của cậu rất đẹp trai có đôi lúc cô mãi mê động tâm sắc đẹp nên không chú ý đến bài thế là bị cậu phạt, hình phạt là nụ hôn nên một lần bị hôn cô đã không dám lơ là việc học nữa. 
Màn đêm buông xuống bao phủ thành phố, căn phòng ngủ của cậu có một cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài được đặt ngay cạnh giường. Phó Lãng để Mộc Ý Vãn ngồi phía trước còn cậu thì ôm cô ngồi ở phía sau ngắm nhìn thành phố về đêm. Cằm dựa vào vai gầy nhỏ bé của cô đồng thời cũng tham lam ngửi mùi hương trên người cô. 
Cả hai đều im lặng ngắm nhìn cảnh bên ngoài, đột nhiên Mộc Ý Vãn quay người lại nhìn thẳng vào mặt cậu. 
" Sao vậy lại đau ở đâu sao?" 
Mộc Ý Vãn lắc đầu môi đỏ mấp máy gọi tên cậu :" Phó Lãng!" 
" Hửm?" 
" Mấy ngày nay cảm ơn cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-muon-cung-toi-yeu-duong/3317365/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.