Phó Lãng cùng một đám nam sinh đi ra từ phòng thay đồ, thấy cô ngoan ngoãn ngồi chờ ở hành lang cậu tạm biệt mọi người rồi nhanh chân đi đến chỗ cô. Đám nam sinh ở sau nhìn thấy cô liền nhớ ra thì ra cô là tiên nữ đàn violin ở buổi văn nghệ. Nhìn từ xa thầm khen hai người thật xứng đôi.
Phó Lãng đi đến chỗ cô nhưng lại nghe được tiếng cào nhào mắng nhỏ cậu, Mộc Ý Vãn lo cúi đầu ôm đồ nên không thấy cậu đang đi đến chỗ mình, miệng vẫn lẩm bẩm mắng cậu:" Suốt ngày chỉ biết làm theo ý mình, đồ độc đoán, ác ma, biến thái,..."
" Uất ức sao?"
" Đương nhiên rồi nếu cậu là tôi đi cậu sẽ hiểu cảm giác khó chịu đó...ách!"
" Thì ra cậu bất mãn với tôi."
" Hihi! Cậu ra khi nào vậy?"
" Vừa đủ nghe cậu đang mắng tôi!"
" Có sao? Tôi không có nói."
" Tôi đưa cậu về! Tối nay tôi đến rước cậu."
" Ờhh"
Phó Lãng thấy gương mặt đang lo lắng kia có chút buồn cười, Mộc Ý Vãn thật không biết nên chui xuống cái lỗ không đây! Mất mặt quá đi. Biết cậu sẽ không tính toán nhưng nói xấu người khác còn để chính chủ nghe thấy được, cô thật muốn đăng xuất ra khỏi cơ thể này. Phó Lãng nắm chặt tay cô bước đi ra đến cổng trường.
Đứng từ xa Mộc Ý Vãn đã thấy bóng dáng của Tề Thanh bên cạnh là một bạn nữ, hai người nói chuyện rất vui vẻ, vì bạn nữ kia quay đi nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-muon-cung-toi-yeu-duong/3317345/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.