Đến giờ ra về Phó Lãng muốn chặn Mộc Ý Vãn lại để hỏi chuyện ban nãy nhưng lại có người đến phá đám, cậu nhìn bóng lưng của cô đang khuất dần sau cánh cửa, tâm tình khó chịu nhìn người đang đứng trước mặt.
" Lát nữa cậu rãnh không? Chúng ta cùng đi ăn."
" Sao cậu lại mời một mình Phó Lãng bọn tớ cũng rất rãnh đây!"
" Vậy chúng ta cùng đi ăn."
" Được!"
Phó Lãng nhìn đám người trước mắt mặt không biểu tình, lạnh giọng nói: " Tôi không rãnh!"
Hạ Châu Vy lúc này nụ cười biến mất đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, Trương Diệp Ảnh bên cạnh an ủi. Ba người kia thấy Phó Lãng đã đi nên cũng không đi ăn với hai người nữa mà chạy theo cậu, trước khi đi Hà Duy Thành còn vài từ an ủi bảo cô không cần để ý, tính tình Phó Lãng trước nay luôn như vậy.
Hôm nay ba Mộc lại tăng ca nên Lục Bối Bối sẽ về nhà cô cùng ăn cơm, hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Sau khi xuống xe buýt trên đường về nhà lại thấy một cậu thiếu niên đang đứng nhìn về phía hai người. Lục Bối Bối nhìn thấy không ngừng tấm tắt khen ngợi, vẻ bề ngoài của cậu rất hoàn hảo, sóng mũi cao, da trắng, dáng người cao gầy, vì có lợi thế về chiều cao nên trông cậu không hề giống kiểu người ốm yếu.
Đặc biệt khi cười lên lộ hai bên lúm đồng tiền, khi hai người đến gần ánh mắt cậu vẫn dán lên người Mộc Ý Vãn.
Mộc Ý Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-muon-cung-toi-yeu-duong/3317332/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.