Tịch Nhiên có bao nhiêu bất mãn đều hiện ra mặt, cô là một người thẳng thắn, có vay có trả. Món nợ này cô sớm muộn cũng tính lên đầu lũ người này.
Trên hết, cô vẫn nên tính nợ lên đầu ông già đã lừa mình tới đây.
Vừa quay sang, Tịch Nhiên đã thấy ông lão mặt mày hớn hở nhận lấy một túi tiền đầy từ cô nhân viên.
“Đây là của ông.”
“Cảm ơn cô, haha, lần đầu tôi cầm được nhiều tiền thế này.”
Tịch Nhiên dần hiểu ra, chiêu lùa gà này xem ra mới chính là mục đích của lão già.
Cô nhéo cái tai của lão, đi thẳng ra đại sảnh, kéo tới một con hẻm tối.
“Ai dô, lão già rồi buông tha cho tai lão đi.”
“Ông lừa tôi?”
“Đâu, lão đâu có lừa cô, rõ ràng là cô tự ý làm, tôi đâu có kịp ngăn cản.”
“Vậy số tiền cô nhân viên kia đưa cho ông tính là gì? Ông còn nói không lừa tôi đi.”
Rõ ràng lão lừa cô, tay cầm tiền còn cười khúc khích, cô sao có thể tin bộ dạng thật thà trước mặt là thật.
“Hầy, lão không ngăn cô kịp cũng là do lỗi của lão. Nhưng đây lão cũng bị sốc lắm chứ. Lão đâu biết trong mười cái thẻ của cô cái đó lại có lắm tiền như thế. Lão dần cô tới đây quả thật là vì tiền, nhưng chỉ là vì tiền giới thiệu mà thôi.”
“Tiền giới thiệu?”
“Chính là tiền trích xuất từ một phần tiền của cô đó. Chỉ là 5 phần trăm tiền của người chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590408/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.