Tịch Nhiên hơi sững người, không tin vào tai mình.
“Cái tên ngu ngốc này là Hoắc Thuần Du đó?”
Hoắc Thuần Du bị mắng cũng ho khụ khụ ý tứ: “Tôi thông minh hơn cô nghĩ đó.”
Tịch Nhiên thoáng chốc thất vọng, bản thân cô biết đã đắc tội người này, khi nãy cô còn cố tình tính kế anh ta. Vậy bây giờ nhờ anh ta còn kịp không…
“Sao vậy? Tôi tưởng cô phải nhảy lên xù lông chứ, giống khi nãy ấy.”
Nghe anh ta cười đùa châm chọc, cô cũng ngại ngùng ra mặt. Ánh mắt giao nhau, Tịch Nhiên giả bộ vui vẻ: “Haha, hiểu nhầm rồi, tôi là con trai.”
“Con trai?” Anh ta lướt mắt từ trên xuống, vẻ mặt có vẻ hơi không tin với bộ dạng đã hóa trang của cô, “Lạ thật, cậu mấy tuổi, bị chậm phát triển à?”
“21 tuổi, anh nói khó nghe quá đấy.”
Tịch Nhiên cao một mét bảy, thấp hơn anh ta một cái đầu cũng không đến nỗi bị gọi là chậm phát triển như anh nói.
Hoắc Thuần Du không nói, vẫn giữ nguyên quan điểm, nhìn cô từ trên xuống dưới không dám tin. Một tên đàn ông có thể mảnh mai vậy sao?
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô khi này, có vẻ hơi lạ?
Trong miệng Hoắc Thuần Du lầm bầm: “Tuổi khá hợp, đàn ông cũng không phải vấn đề.”
Cô có lẽ đã nghe thấy, ngay lập tức cảnh giác, cô nghi ngờ nói:
“Ý gì đây?”
“Không có gì, tôi chỉ thấy cậu rất thú vị thôi.”
“Tôi cũng không dài dòng nữa.” Cô kéo mũ xuống, để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590390/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.