Ngày hôm ấy trên bàn ăn tối, có hai người tâm trạng ủ rũ không nhấc nổi đôi đũa.
Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ bấy giờ đều có chuyện day dứt trong lòng, thức ăn ngon đầy trên bàn lại chẳng thấy ai động vào.
Dụ Yên hiếm hoi có một bữa tối ở nhà lại thấy bọn họ thành ra như thế, không vui vẻ hỏi:
“Có ta ở nhà, khiến các con không vui vẻ à?” Dụ Yên cầm giấy khô lau miệng.
“Dạ không ạ.” Cả hai người không hẹn mà cùng nói.
“Không có vậy sao hai đứa lại chẳng nói cũng chẳng ăn vậy? Cơm không ngon khẩu vị không tốt?”
Ngân Thương Duệ không muốn tiếp tục nói, trong đầu nhắc đi nhắc lại câu phải làm theo nguyên tác, anh bắt buộc phải lạnh nhạt với nữ phụ.
“Con ăn không ngon vì có một số kẻ không có liêm sỉ đeo bám. Ăn chung với một con ngốc thì con nuốt trôi sao được.”
“Thương Duệ!” Dụ Yên tức giận đập bàn, “Ăn nói cho hẳn hoi, ở đây còn có mẹ, con nói vậy là chê mẹ con là con ngốc hay chê vợ sắp cưới của con là con ngốc? Mấy năm ăn học của con chỉ để nói mấy lời nhăng cuội này à?”
Bọn họ xích mích, Tịch Nhiên là người nằm ở giữa cuộc đối thoại ấy cũng không vừa, cô cười trừ nhìn anh:
“Tôi còn không biết bản thân vì sao lại khó nuốt trôi thức ăn, thì ra là có anh đang nhìn chằm chằm tôi. Ghét tôi? Cứ tiếp tục ghét đi, thấy anh với Lục Cẩm Du không vừa tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590357/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.