Tịch Nhiên nhìn thấy cuốn sách, những nghi hoặc trong lòng cứ vậy mà được khẳng định. Cô không thể tin, Ngân Thương Duệ có thể là Diệp Thanh Duệ.
Cô cầm trên tay cuốn sách, bấy giờ mới xác thực được, cuốn sách này mới là của mình.
“...”
“Em im lặng là đúng rồi có phải không Chu Nhiên?”
“Diệp Thanh Duệ sẽ không hỏi câu đó.”
Bởi Diệp Thanh Duệ mà cô biết, nhất định không cần phải xác thực nghi vấn trong lòng. Những thứ anh ngầm tin đều là sự thật.
“Vậy nói xem, tôi nên hỏi câu gì đây cô bé của tôi?”
“Tôi không còn là thiếu nữ nữa, không phải cô bé.”
“Nếu không nhầm lúc nãy em vừa mới nói, cả nụ hôn đầu và lần đầu đều dành cho tôi nhỉ?”
“Câm miệng! Anh không thể là Diệp Thanh Duệ!”
Tịch Nhiên nghiến răng hét lớn, mắt không dám nhìn thẳng cầm cuốn sách chạy ra ngoài.
Ngay cả Ngân Thương Duệ cũng rất bất ngờ. Anh hơi sững người chống tay, anh không nghĩ cô lại ghét mình đến thế.
“...”
“Diệp Thanh Duệ ơi, mày ngốc thật rồi.”
Tịch Nhiên khi này chạy thẳng vào phòng, không chút suy nghĩ chạy tới chỗ giấu sách, đem hai cuốn sách ra so sánh.
“Kể từ khi nào, cuốn sách này lại bị tráo đổi vậy?”
Ngẫm lại, thời điểm cuốn sách xảy ra vấn đề, cũng chính ngày hôm cô đụng phải Ngân Thương Duệ rồi làm rơi cuốn sách. Tịch Nhiên mới ngớ người nhận ra, ngày hôm ấy cô nhặt nhầm sách rồi.
“Trang năm đã mất. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590334/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.