Mấy hôm sau Thẩm Dạ Niên kia không nhận được câu trả lời của Tịch Nhiên, một ngày không ít hơn hai lần tìm đến cô gây chuyện.
Tịch Nhiên ngồi trên ghế định thần, đầu có chút đau nhức.
Có tiếng động đi vào,Tịch Nhiên lười mở mắt, cô nói:
“Vào nhớ đóng cửa.”
Nhưng kẻ kia không nghe lời cô nói, còn giở giọng huênh hoang.
“Cháu gái nhỏ, từ hôm cháu tại chức đến nay cũng khá lâu rồi đấy. Không biết là sự chứng minh của cháu đã có kết quả hay chưa?”
Cách lần ông ta hỏi cô câu y hệt như vậy mới chỉ có ba tiếng.
“Sáng ông hỏi chưa chán à?”
Tịch Nhiên mở mắt nhíu mày, cô rất khó chịu khi ông ta cứ làm phiền mình liên tiếp như thế.
“Mảnh đất đó của nhà họ Phương chắc chắn cô không lấy được rồi.”
“Nhà tôi khóa cửa rồi.”
“?” Thẩm Dạ Niên kia khó hiểu nhìn cô.
“Đừng có trốn trong gầm giường nhà tôi.”
Cảm thấy như bị sỉ nhục, ông ta ngay lập tức đập mặt bàn, khuôn mặt tức tối trừng mắt nhìn cô.
“Cô sợ? Sợ tôi nói đúng sao?”
“Chẳng có ai sợ lại thanh thản như tôi cả.” Tịch Nhiên lại ngả người lên ghế, cười nhạt có chút khinh khi, “Trái lại là ông, gấp còn hơn CHÁY NHÀ vậy?”
Thẩm Dạ Niên như bị chọc phải chỗ đau, nhảy dựng lên.
“Cô đừng có nói bừa!”
Ánh mắt như nhìn thấu lòng dạ của Tịch Nhiên khiến ông ta không dám nhìn thẳng. Ông ta theo cảm tính né tránh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590313/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.