Đợi Chu Nhiên mới chỉ nửa ngày, Ngân Thương Duệ lại không chờ được mà đứng trực cô về. Bây giờ thấy cô về rồi thì lại che giấu vẻ vui mừng chớp nhoáng.
Ngân Thương Duệ nhìn mặt cô mà khó chịu, anh đưa cô đang vui vẻ cực độ về thư phòng. Lúc đó anh mới buông bỏ ánh mắt nuông chiều, nghiêm túc hỏi tội.
“Hôm nay cô đi đâu?”
“Sao vậy? Tôi đi đến bệnh viện đó.”
“Để làm gì?”
“Anh nói buồn cười vậy, rõ ràng vậy mà, tôi tới để chữa lành mặt.”
“…”
Chu Nhiên lảng tránh, bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân vậy mà quên mặt chuyện này. Cô bưng nguyên khuôn mặt lúc đi, lúc về dù có dính không ít bụi bặm trên người, khuôn mặt cũng không có gì khác biệt.
Bây giờ ngụy biện còn kịp không?
“Giỏi, vậy coi như hôm nay cô trốn việc? Tôi đuổi cô đi nhé?”
“Đã gắt gỏng còn đòi đuổi.” Chu Nhiên nói thầm trong họng.
“Hửm? Cô nói gì cơ?”
“Haha, không có gì không có gì. Lỗi tôi được chưa. Tôi trở lại làm việc bù nhé?”
Ngân Thương Duệ nhìn cô im lặng, làm cô bị ảnh hưởng cũng cúi đầu không nói.
“Thôi bỏ đi. Tôi cảm thấy bây giờ hỏi cô chưa chắc cô có thể thật tâm trả lời.”
Anh vốn định sẽ hỏi cô về chuyện “Chu Nhiên” với “Ngân Thương Duệ”, nhưng anh lại từ bỏ ý định và không hỏi nữa.
“Hả?” Chu Nhiên chẳng hiểu anh nói gì.
Ngân Thương Duệ không nói, nhưng thật sự anh cảm thấy cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590287/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.