Sau một tuần, Tịch Nhiên trong phòng bệnh cuối cùng cũng qua khỏi cơn nguy kịch, cô ta được ba mẹ cung phụng như thần linh, sau những chuyện tồi tệ ấy xảy ra.
“Con cảm thấy thế nào rồi?”
Thẩm Dạ Nhu đút cháo cho Lục Cẩm Du, chỉ sợ cô cảm thấy khó chịu.
“Mẹ à, con không sao rồi… nhưng mà, Lục Cẩm Du với mẹ cô ấy đâu rồi?”
Đĩa cháo trên tay bà đập mạnh xuống bàn.
“Con còn có tâm sức lo cho người khác sao? Bản thân con còn lo chưa xong. Nếu lúc đó mẹ không kịp chạy tới đưa con đi cấp cứu thì có lẽ con đã chết rồi!”
“Mẹ à!”
“Thôi, con đừng bận tâm nữa. Mau nghỉ đi.”
“Nhưng mà…”
“Nghỉ đi, hãy để bản thân sớm bình phục. Ba con đã nói chuyện với Dụ Yên rồi, chỉ đợi con khỏe mạnh trở lại thì ngay lập tức tổ chức lễ cưới.”
“Sao cơ?” Lục Cẩm Du giả vờ bất ngờ.
“Ba con và nhà họ đã đồng ý chuyện này rồi, kể cả cậu nhóc con thích cũng đồng ý chuyện này.”
“Con vui lắm!”
“Được rồi, vui cũng đừng động thân đấy, con chưa khỏe lại đâu. Bây giờ nghỉ đi, mẹ ra ngoài để con nghỉ ngơi đây.”
Thẩm Dạ Nhu bưng chén cháo xuống, ra khỏi phòng trả lại sự yên bình của phòng bệnh.
Lục Cẩm Du chìm trong im lặng, rút trong người ra một điếu thuốc, đặt lên miệng châm rồi hút nó.
Một làn khói thở ra, cô ta không hề cảm thấy đau.
“Từ lúc nào bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590270/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.