Trên đường máu quệt thành những đường dài, một cô bé toàn thân thương tích đang đang lê lết để tìm ra một lý do để sống.
Những người đi đường đều dạt hết sang một bên. Hình như dạo này có quá nhiều kẻ ăn vạ nằm đường nên bọn họ chẳng muốn giúp cô bé, không ai muốn đưa bản thân vào rắc rối làm tiền mất tật mang, người lớn thì lơ đi còn lũ trẻ con cũng né tránh, chúng nó thấy Lục Cẩm Du thì sợ tái mặt, nhìn cô như gợi nhắc đến một thứ gì đó rất đáng sợ mà mẹ bọn họ hay dọa để dỗ chúng nó ăn hoặc đi ngủ.
Đám tr con thấy cô đáng sợ đều chạy trốn, lũ buôn người lúc đầu muốn bắt cô cũng quay đầu bỏ đi còn buông ra những lời nói thầm.
“Ai mà cần một thứ đã trở thành rác rưởi chứ.”
Lục Cẩm Du nghe thấy hết, nhưng cô vẫn cho rằng bản thân chẳng làm cái gì sai cả. Cảm thấy bản thân thật sự chẳng rác rưởi như bọn họ đã nói.
Bị thương thôi mà, ai mà chẳng bị thương chứ.
Nhìn khiếm khuyết của người khác và thương xót, cười đùa hay châm chọc, con người chung quy đều là những người như nhau, máu lạnh và tàn nhẫn. Lục Cẩm Du đinh ninh nghĩ như thế, tự vọng tưởng về những điều đẹp đẽ sẽ khác xa khi ở với gia đình mình, cuối cùng lại ảo tưởng hóa về những điều hạnh phúc khi cô gặp được Tưởng Tịch Diên.
Lục Cẩm Du đi theo người này, nối chân người kia, đi qua cầu lớn, lướt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590264/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.