Edit: LyBeta: Nhin
Giang Trì cau mày, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy sao cậu không gọi tôi mà hỏi?"
"... Bởi vì tôi sợ." Thịnh Gia Nam nói: "Lỡ như cậu thật sự có bạn mới thì sao."
"Thịnh Nam Nam logic của cậu kỳ quái quá đấy." Giang Trì nhìn cậu: "Cậu mở câu chuyện đó ra cho tôi, hắn bỏ bùa mê thuốc lú cho cậu hay sao mà cậu tin răm rắp vậy?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Giang Trì nhướn mày: "Không tìm được chứ gì?"
"Ừ, tôi đã quên mất thấy nó ở đâu rồi, nhưng tôi không có lừa cậu." Thịnh Gia Nam nói: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ lừa dối cậu, lén kết bạn rồi bỏ rơi cậu à? Cậu nghĩ tôi sẽ đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy à?"
"Chẳng lẽ cậu cảm thấy cậu không tàn nhẫn?" Giang Trì nhìn cậu rồi hỏi lại.
"...... Vậy bây giờ cậu tính làm gì? Không về nhà à? Không lẽ cứ trốn chú mãi à?" Thịnh Gia Nam nói: "Lỡ như chúng ta không có tiền thì phải làm sao? Lỡ tôi bị bệnh thì sao?"
Lúc này Giang Trì không nói chuyện, hai người im lặng một hồi lâu, Thịnh Gia Nam dựa trên vai hắn, thấp giọng nói: "Giang Trì, tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ trường, cũng muốn nhìn cậu chơi bóng rổ, muốn cùng cậu đi ăn cơm gà..."
...
Xe buýt dừng ở trạm dưới chân núi, Giang Trì và Thịnh Gia Nam xuống xe, lên xe khác để lên núi.
Khách sạn Thành Bảo là là một danh lam thắng cảnh nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-my-nam-benh-va-ve-si-truc-ma-cua-han/2433562/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.