Chương trước
Chương sau
Mặc Hàn nắm tay thành quyền, quét tới mặt của Cơ Vũ, đồng tử Cơ Vũ hơi co lại, ngửa nửa người trên về phía sau hiểm hiểm né tránh, còn chưa đợi Cơ Vũ thẳng thắt lưng, hai chân Mặc Hàn đảo qua phía dưới của Cơ Vũ, Cơ Vũ ngã trên đất, vừa mới xoay người đứng lên, liền bắt đầu nghênh đón công kích của Mặc Hàn, Mặc hàn vốn không có cho hắn thời gian nghỉ ngơi, không đến một phút đã quật Cơ Vũ ngã xuống đất không thể nhúc nhích.

Cả người Cơ Vũ đau đến co giật, một lát sau, mấy người khác cũng bị huynh muội Tiếu gia và các ca ca của An Nhạc đả đảo trên đất, hoặc che đầu hoặc ôm bụng khóc khan, nhưng những người này đã rất may mắn, ít nhất, bọn họ không có gặp phải biến thái Mặc Hàn này.

Vết thương trên người bọn họ đều là bị thương ngoài da, không giống Cơ Vũ, trên người Cơ Vũ bề ngoài nhìn như không có một chút vết thương, nhưng kỳ thật Mặc Hàn chuyên chọn cái loại đánh nhau nhưng sẽ không lưu lại vết thương, cái loại vết thương này còn đau hơn loại bị thương ngoài da của người khác, đây là Mặc Hàn nhìn trên phân thượng An Nhạc không cho hắn giết người hơn nữa hắn cũng không có dùng loại ghê tởm ánh mắt nhìn An Nhạc, cho nên mới thủ hạ lưu tình.



Lúc này, An Nhạc đi ra, ngồi xổm bên người Cơ Vũ, nói: "Ngươi chính là nhân vật phong lưu hoa hoa đại thiếu nổi danh ở trong căn cứ, có vị hôn thê còn thông đồng tình nhân đại thiếu Cơ gia Cơ Vũ a! Như vậy đi, ngươi xem, hôm nay chúng ta bị dọa, còn luyện tập với các ngươi, phí tinh thần tổn thất này, phí luận bàn, phí ra tay, phí tâm lý kinh hách của chúng tôi cũng không có bao nhiêu, dù sao tất cả mọi người đều sống không dễ dàng, liền miễn miễn cưỡng cưỡng đưa hai trăm cân gạo hoặc bột mì là được."

Cơ Vũ mở to hai mắt nhìn, trời a, đây là nữ nhân sao! Hung tàn như vậy! Mở miệng liền hai trăm cân gạo, nàng làm như giờ là trước Mạt Thế a!

Cơ Vũ vừa định nói không có, An Nhạc giống như biết hắn muốn nói gì, cướp lời trước nói: "Ngươi đừng nói không có, ta biết các ngươi có, ngay trong không gian của cái tiểu dị năng giả hệ Không Gian của đội ngũ của các ngươi."



Ngọa tào làm sao nàng ta biết! Cơ Vũ mở to hai mắt nhìn, nghĩ đến khả năng khác, trong mắt tràn đầy sát khí.

An Nhạc lắc lắc đầu, nói: "Không phải trong đội ngũ các ngươi có gian tế, mà là ta có thể cảm giác được gạo và bột mì trong không gian của hắn không chỉ là hai trăm cân, ta không muốn nhiều hơn cũng đã đủ nhân từ, một phút sau nếu không đồng ý, cách mỗi một giây ta sẽ gia tăng một cân."

Cơ Vũ trợn mắt há hốc mồm, tỏ vẻ chưa thấy qua nữ nhân như vậy, đây quả thực chính là thổ phỉ!

"Còn 50 giây." Thanh âm lãnh đạm của An Nhạc vang lên bên tai Cơ Vũ, kéo hắn từ cõi thần tiên trở về.

Cơ Vũ sợ tới mức vội vàng gật gật đầu, hai trăm cân liền hai trăm cân đi, hôm nay hắn gặp hạn, bất quá cũng là không đúng trước, chẳng trách được người khác, nhưng mà Cơ Vũ còn đang vui sướng khi người gặp họa, cường giả tuyệt đối sẽ không cho phép một cái vật cưng nho nhỏ ở đỉnh đầu hắn khoa tay múa chân/ nữ nhân này nhất định sẽ thất sủng, kết quả, An Nhạc vừa mới thu vật tư, Mặc Hàn liền tới hỏi han ân cần, cưng chìu sủng nịch và tình yêu trong mắt quả thực làm mù mắt Cơ Vũ.

Cơ Vũ bây giờ còn đang vì mình bi ai, bị người đánh miễn phí còn mất hai trăm cân gạo! Đây tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất kiếp này của hắn! Nghĩ đến về nhà còn phải chịu gia pháp của gia gia, nhất thời cảm thấy thần kinh đùi đau lên, ríu ríu ríu, vẫn là vợ tương lai nhà mình tốt, thông minh xinh đẹp, hiền lành, ôn nhu động lòng người, còn hiểu hiếu kính trưởng bối, quả thực chính là hiền thê lương mẫu có một không hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.