Thân thể không một mảnh vãi phơi bày trước mặt một người khác khiến cô không khỏi thất kinh, vội vã lùi lại vài cái tìm kiếm lấy chiếc chăn muốn trùm người lại, rốt cuộc lùi hơi thái quá, chăn chưa kịp trùm lên người ngã ngược xuống giường.
"Những gì cậu muốn che tôi đều đã thấy hết rồi, giờ có che đi thì có khác gì nhau đâu?"
Nghe Lục Mặc Vũ nói chuyện bằng giọng điệu bình thản, trên mặt không có lấy một chút đổi sắc, cô như muốn bốc khói, da mặt tái mét hét lên.
"Cậu im miệng! Cút ra ngoài cho tôi ngay lập tức"
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô hắn cũng không muốn làm khó, ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt tức giận bỗng chốc tối tối sầm, thân thể co rúm lại cuộn tròn thành một cục trong chăn mà khóc nấc lên, giờ cô không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa...Phải làm như nào mới tốt đây.
Cô tự nhốt mình trong nhà tắm hơn 1 tiếng đồng hồ, vòi sen vặn to tưới trên da thịt, những nơi bị mấy tên khốn nạn đó sờ qua đều bị cô chà đi chà lại đến mức tấy đỏ, như vậy vẫn chưa đủ cô vẫn chưa thấy sạch sẽ, phải làm sao đây, phải làm sao mới rửa hết được chỗ dơ này.
Lục Mặc Vũ phá cửa nhà vệ sinh đi vào, ban nãy nghĩ cô bây giờ rất bất an không nên quấy rầy mới để cô một mình, không nghĩ cô lại tự hành hạ bản thân như thế, hắn đi tới tắt vòi sen song lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-luc-tong-dung-lai-day/2789438/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.