Chương trước
Chương sau
Bầu không khí yên tĩnh trong vài giây.
Chỉ thấy thiếu nữ lông mày hơi nhíu lại, nở một nụ cười đạm nhạt, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Không có thẳng thắn trả lời, lại làm Hướng Triều dần dần xác định suy nghĩ trong lòng.
Nhưng cậu nghĩ không ra, nếu Ôn Nhuyễn trước mắt không phải bản thân cô ấy, còn có thể là ai?
Ôn Nhuyễn thực sự đâu?
"Tớ chính là Ôn Nhuyễn." Không đợi cậu nghĩ nhiều, Ôn Nhuyễn liền trực tiếp khẳng định nói, "Tớ chỉ là suy nghĩ cẩn thận một ít chuyện, cho nên thoạt nhìn có thể cùng lúc trước không giống nhau."
Xuyên sách loại chuyện này, thực huyền huyễn, vẫn là không cần dọa đến người khác.
Chỉ là cô hiện tại nói thêm nữa cũng vô dụng, hạt giống nghi một khi gieo xuống, liền sẽ càng lúc càng lớn.
Lúc này, Ôn Nhuyễn nghe được âm thanh "Ục ục".
Cô quét mắt nhìn Hướng Triều.
Hướng Triều vốn đang nghiêm túc suy nghĩ sự việc, kết quả bụng kêu lên, lập tức cắt ngang suy nghĩ của cậu, lại chống lại với ánh mắt Ôn Nhuyễn nhìn qua, không tự giác, lỗ tai liền đỏ lên.
Chú ý tới vành tai cậu đỏ lên, Ôn Nhuyễn đáy lòng dâng lên một cổ cảm giác kỳ quái.
Đại vai ác còn sẽ bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt sao?
"Cảm ơn." Vì đánh vỡ xấu hổ, Hướng Triều giả vờ giống như người không có việc gì, nhanh chóng từ trong tay Ôn Nhuyễn lấy giấy giải đề qua.
【 đinh ~】
【 nhiệm vụ mỗi ngày đánh tạp hoàn thành 】
【 giá trị đau đớn giảm 0.1%, giá trị sinh mệnh thêm 0.1%】
【 ký chủ trước mắt giá trị đau đớn là 99.9%, giá trị sinh mệnh là 1.1%, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng! 】
Nhiệm vụ hoàn thành đột nhiên không kịp chuẩn bị, Ôn Nhuyễn kinh hỉ đồng thời lại có chút kinh ngạc.
Cho nên, vừa rồi Hướng Triều là thật tình thật lòng nói lời cảm ơn cô?
Đây coi như một tiến bộ rất lớn. Mặc kệ thế nào, lúc trước nguyên chủ làm những chuyện như vậy đối với Hướng Triều tạo thành thương tổn là không cách nào tiêu trừ, cô thay nguyên chủ xin lỗi, Hướng Triều tiếp nhận hay không đều là tự do của cậu, cô cũng không tính toán về sau vẫn luôn xum xoe ôm đùi Hướng Triều, xin lỗi cùng hối cải thay đổi một cách vô tri vô giác, để đối phương phát hiện, rồi tiếp nhận.
Chỉ vì cái trước mắt, sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy ngươi lại phải đồ mưu gây rối.
Hướng Triều đại khái vẫn là quẫn bách, bởi vì bụng cậu lại kêu.
Nghĩ đến thời điểm cậu đến, Ôn Nhuyễn đoán được cậu có lẽ đã về nhà rồi bị Hướng phụ sai sử đến đây, rốt cuộc trong tiểu thuyết, Hướng Triều cũng là bị Hướng gia bức bách đáp ứng hôn ước này.
Cô không trực tiếp đề nghị giải trừ hôn ước với Hướng Triều cũng có nguyên nhân, nếu cô đề nghị giải trừ hôn ước, không chỉ đem cuộc hôn ước trở thành trò đùa, còn sẽ làm Hướng Triều ở Hướng gia càng tệ hơn, thậm chí còn liên lụy đến lợi ích thương nghiệp hai nhà Ôn Hướng.
Tóm lại, chuyện giải trừ hôn ước này, còn phải cần thời gian.
Trước mắt, trước khi bụng Hướng Triều lại phát ra âm thanh lần nữa, Ôn Nhuyễn đứng dậy đi vào phòng bếp.
Mới vừa rồi Lý Khiết phu nhân chỉ nhờ bảo mẫu cắt trái cây, đều ăn gần hết rồi, Ôn Nhuyễn ở trong phòng bếp nhìn nửa vòng, nguyên liệu nấu ăn có, chỉ là cô không làm được.
Ánh mắt chạm vào gói mì ăn liền rất có thể là do Ôn Tinh Dương giấu trong góc, Ôn Nhuyễn do dự vài giây, lấy gói mì ra.
Vài phút sau, khi Hướng Triều quyết định tạm biệt Ôn gia rời đi, Ôn Nhuyễn bưng bát mì đi tới.
"Tớ không biết nấu cơm, mì gói cũng là tùy tiện làm, nếu cậu không ngại thì ăn một chút đi."
Nữ sinh mặc quần áo ở nhà bưng tô mì đứng trước mặt cậu, khuôn mặt vậy mà có vài tia ấm áp.
Hướng Triều muốn nói "Cảm ơn, nhưng không cần", chỉ là ánh mắt lướt đến đầu ngón tay cô bị phỏng đỏ lên, cuối cùng, tiếp nhận chén đũa, nói tiếng "Cảm ơn".
Ôn Nhuyễn lần đầu nấu ăn, vẫn là vào bụng người khác, tuy rằng chỉ là mì gói, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng mong chờ.
Vì thế, liền ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn, mắt trông mong nhìn về phía Hướng Triều ăn mì gói.
Hướng Triều: "......"
"Thế nào, có được không?" Ôn Nhuyễn hỏi rất cẩn thận.
Thời gian cô bị nhốt ở phòng quá dài, rất nhiều chuyện đều không làm được, sau khi xuyên sách, cô muốn chính thức thể nghiệm một chút cuộc sống thực.
Cùng đồng học đến lớp, cùng người nhà ăn cơm, cùng bạn bè chơi đùa, thậm chí còn có thể nấu ăn cho người khác!
Những thứ này đều là việc rất bình thường, đối với cô lại rất đặc biệt!
Hướng Triều rất khó nói cảm nhận hiện tại, rốt cuộc đây cũng là lần đầu hai người từ khi quen biết đến nay hoà bình ở chung.
Chỉ là, mì gói...... Có phải quên bỏ gói gia vị vào không?
"Cũng không tệ lắm." Hướng Triều cũng không biết chính mình sao lại che lương tâm trả lời như vậy.
Dù sao, cậu cảm thấy đêm nay bản thân rất kỳ quái.
Ôn Nhuyễn vừa nghe cũng không tệ lắm, liền cảm thấy vui vẻ, chỉ là ngày thường cô bình tĩnh đã quen, vui vẻ cũng sẽ không hiện lên trên mặt.
"Vậy là tốt rồi." Cô nói.
Vì thế, chờ Hướng Tuyển bị 3 miệng Ôn gia ngược giống như thức ăn, ở trên bàn mạt chược giết không còn mảnh giáp, lúc chuồn êm xuống dưới liền thấy được cảnh tượng này--
Thiếu nữ nghiêm trang ngồi ở bên người nam sinh, nhìn nam sinh ăn mì gói.
Nam sinh bên tai phiếm hồng, thậm chí ngay cả cổ đều có chút đỏ.
Hướng Tuyển: "!!!"
Mình mẹ nó phải chơi mạt chược! Vì cái gì các người còn ăn được mì gói hả???
Ta hận mạt chược!!!
3 miệng Ôn gia lúc này cũng đi ra, nhìn thấy tình cảnh này, đều nở nụ cười vui mừng.
"Hướng Triều không ăn cơm sao?" Ôn phụ là người thẳng tính, có cái gì đều trực tiếp hỏi.
Bị người một nhà Ôn gia vây xem ăn mì gói Hướng Triều: "......"
Gật gật đầu.
Lý Khiết phu nhân: "Sao không nói sớm chứ, sớm biết dì lúc nãy bảo người nấu cơm cho con."
Hướng Triều lễ phép nói: "Cảm ơn dì, không cần phiền thế đâu, con đã ăn rồi."
Ôn Tinh Dương đã nhận ra điểm không thích hợp, "Cho nên, là Nhuyễn Nhuyễn nấu mì gói?"
Hướng Triều ngón tay bưng bát không tự giác nắm thật chặt, khẽ gật đầu.
3 miệng Ôn gia bỗng một biểu cảm "Con gái à, làm tốt lắm".
Ôn Nhuyễn không khỏi thẳng lưng, cảm giác trước ngực được quàng khăn quàng đỏ càng thêm tươi đẹp hơn nha.
Không có gì, cô cũng chỉ là cho đứa trẻ đang đói bụng một miếng cơm ăn thôi.
Ăn xong mì gói Hướng Triều chào tạm biệt Ôn gia, khi rời đi thuận tay mang tờ giấy nháp giải đề kia theo.
Hướng Tuyển vốn muốn cùng Ôn Nhuyễn đơn độc nói chuyện mấy câu, kết quả Ôn Nhuyễn không phản ứng hắn thì thôi đi, 3 miệng Ôn gia trực tiếp cự tuyệt như là virus, đưa hắn cách ly ra ngoài.
Hướng Tuyển: "?"
Trên đường trở về, Hướng Tuyển mười phần oán niệm đưa mắt nhìn chằm chặp Hướng Triều một đường.
Hắn cũng chưa ăn qua mì gói Nhuyễn Nhuyễn tự mình làm đâu!
Hướng Triều không để ý tới, cậu còn đang suy nghĩ, Ôn Nhuyễn rốt cuộc là thật sự thay đổi, vẫn là cô hay kỳ thật căn bản không phải là Ôn Nhuyễn?
Hướng Triều hoài nghi Ôn Nhuyễn cũng không rõ ràng.
Trở về phòng ngủ, Ôn Nhuyễn tắm rửa xong liền định ngủ.
Nằm trên giường nhắm mắt lại.
Mười phút sau.
Ôn Nhuyễn nhận mệnh bò dậy, căn cứ vào ký ức nguyên chủ, ở phòng ngủ tìm mấy quyển bài tập để làm.
Bởi vì quá mức đơn giản, cô liếc mắt một cái là có thể viết ra đáp án, nửa giờ sau, sách bài tập đã làm xong toàn bộ.
Nằm trên giường, tiếp tục nhắm mắt.
Mười phút sau.
Ôn Nhuyễn lần thứ hai rời giường, mở máy tính ra, tìm tòi mười mấy kho đề, bắt đầu giết thời gian.
Không có cách nào, kiếp trước dưỡng thành thói quen, mỗi đêm cô đều là làm xong vài đề thi mới ngủ, những đề thi đó không phải đề thi đơn giản, là những câu hỏi cho đến nay vẫn chưa có đáp án chính xác.
Có một ít số liệu yêu cầu rất nhiều phép tính, những đề mục đó, phàm là giải ra một bài, đối với toàn bộ giới học thuật mà nói, đều là chấn động không nhỏ.
Ôn Nhuyễn chính là trong rất nhiều ngày đêm như vậy, chấn động toàn bộ giới học thuật, thẳng đến khi toàn bộ giới học thuật đều bị tốc độ giải đề cùng suy nghĩ của cô làm chấn động đến chết lặng, thẳng đến khi cô bị vô số người trong giới học thuật xưng là quái vật......
Lại làm xong một kho đề, Ôn Nhuyễn như cũ không buồn ngủ chút nào.
Thở dài, cô nâng đầu đọc nhanh như gió lướt qua những câu hỏi trắc nghiệm, ba giây sau, tất cả đáp án đã được cô nhập vào.
Lúc này, Ôn Nhuyễn thấy được đồ vật bên máy tính.
Là nhạc cao ( Lego) hạn định nguyên chủ mua.
Cô hồi nãy hình như quên hỏi Hướng Triều.
Ban ngày còn ở nơi đó nói thứ này là đưa cậu, lại chưa hỏi xem cậu có muốn thứ giống vậy hay không?
Nghĩ đến, Ôn Nhuyễn lấy điện thoại tìm được số của Hướng Triều.
Cô bỏ ra vài phút ghép lại Lego, sau đó chụp một tấm gửi cho Hướng Triều.
Ôn Nhuyễn: 【 Hướng Triều, cái này tặng cho cậu, cậu có muốn không? 】
Bên kia nửa giờ sau mới trả lời, chỉ một câu --
【 cảm ơn, nhưng tôi không cần đồ của người khác. 】
Ôn Nhuyễn nhìn chằm chằm câu này vài lần.
Ừm, không cần.
Vậy được rồi.
Bán thôi.
Vì thế, không đến mười phút, trên diễn đàn hội những người yêu thích Lego, xuất hiện một bài đăng như này --
【cheetah hạn định, bán giá thấp, người nào quan tâm thì nói chuyện riêng 】
Lego này toàn cầu số lượng bán ra chỉ có mười cái, còn chưa có bắt đầu mở bán, cũng đã bị người hâm mộ Lego săn lùng.
Ở trong mắt người mê Lego, chiếc Lego này thăng chức lên giống như chiếc AJ đắt giá nhất trong mắt người mê giày sneaker, hay một chiếc Hermes đắt giá nhất trong người mê túi xách, dù sao vừa quý vừa hiếm là được, hơn nữa hai chữ "Hạn định" (số lượng có hạn),không sưu tầm không phải người mê Lego.
Nguyên chủ cũng không biết cái vận khí gì cướp được một trong số đó.
Ôn Nhuyễn sau khi rời khỏi đây, rất nhanh đã được hỏi tới.
Một ID trong đó tên là "Hướng thiếu ngươi có tiền", mười phần bắt mắt......
Ôn Nhuyễn khóe miệng nhếch lên, cảm thấy chuyện trở nên thú vị rồi đây.
Hướng thiếu ngươi có tiền: 【 cái này gọi là giá thấp???? 】
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 đúng vậy, thân ái ~】
Hướng thiếu ngươi có tiền: 【 đem bán ra không đến một vạn, ngươi mẹ nó bán hai vạn, cái này kêu giá thấp??? 】
Ôn Nhuyễn: "?"
Hello, cậu chính là nam chính, cậu chính là Hướng thiếu, nhà cậu chính là đại lão nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, ngay cả hai vạn đều tiếc? ?
Đúng vậy, Ôn Nhuyễn đã xác định đây chính là Hướng Luật.
Máy tính ở trong tay cô, chỉ cần gõ mấy xâu số hiệu, là có thể biết rõ người kia là ai.
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 nhìn ID của tôi đi:) 】
Hướng thiếu ngươi có tiền: 【 Tôi không mù! 】
Hướng thiếu ngươi có tiền: 【 không thể lấy giá gốc à? 】
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 Thân ái thật ngại quá, không lấy giá gốc, thuận tiện, vừa rồi bảo bối tăng giá, mười vạn nha thân ái ~】
Hướng thiếu ngươi có tiền: 【??? Ngươi mẹ nó giựt tiền??? 】
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 mua thì mua, không mua thì dẹp 】
Ở biệt thự Hướng gia bên kia.
Hướng Luật thiếu chút nữa bị người bán vô lương tâm này lên giá ngay tại chỗ làm cho tức đến ngất xỉu.
Lúc nãy, Chu Dật Ngang chia sẻ cho hắn cái liên kết này.
Lego này bán ra số lượng có hạn, người đoạt lấy ngoại trừ Ôn Nhuyễn ra không một ai không phải người mê, mọi người mua chính là muốn sưu tầm, khẳng định sẽ không bán, dù bên ngoài giá cả xào lên cao, cũng không ai nguyện ý bán ra chiếc hạn định này.
Hướng Luật canh mấy ngày rồi, hôm nay cuối cùng canh được một cái, kết quả liền gặp loại người bán lòng dạ hiểm độc này!
Hướng thiếu ngươi có tiền: 【 ngươi mẹ nó cái thái độ gì thế? 】
Hướng thiếu có tiền: 【 Lên giá chơi lão tử à??? 】
Hướng Luật tính tình lớn gõ chữ đều sắp gõ nát bàn phím.
Kết quả đối phương tính tình lớn hơn nữa, nói một câu "Mười vạn là mười vạn" mới vừa phát, khung thoại trò chuyện riêng sau đó liền kèm theo một dấu chấm than màu đỏ.
Hướng Luật:????
Hắn bị thêm vào black list rồi???
Cmn!!!
Hướng Luật bị kéo đen, một lần nữa đăng ký một cái tài khoản, lại lần nữa nhấn vào trò chuyện riêng với người bán lòng dạ hiểm độc kia.
Hướng thiếu ngươi mẹ nó đặc biệt có tiền: 【 mười vạn thì mười vạn, đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền 】
Hướng Luật vốn dĩ cho rằng việc này liền thành, kết quả --
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 thật ngại quá thân ái, mời ngươi trở lại xem giá cả bảo bối nhé, thân ~】
Hướng Luật trong lòng có dự cảm xấu.
Quả nhiên, người bán lòng dạ hiểm độc lại tăng giá, lần này trực tiếp hai mươi vạn, cao hơn mấy lần!
Hướng Luật càng tệ hơn.
Hướng thiếu ngươi mẹ nó đặc biệt có tiền: 【...... Tài khoản 】
Vì tránh lại lần nữa bị kéo đen, cũng vì tránh để đối phương lại lần nữa lên giá cố định, Hướng Luật thỏa hiệp.
Đối phương rất nhanh đã gửi tài khoản lại đây, hơn nữa hỏi địa chỉ của cậu ta.
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 oa! Là người cùng thành phố luôn, tôi trực tiếp gọi shipper giao tới nhé ~】
Hướng thiếu ngươi mẹ nó đặc biệt có tiền: 【 cái gì cũng được 】
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 được rồi, thân ~】
Ba phút sau.
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 thân ái, khoảng cách rất xa, phí ship là 102, cần thân ái chi trả một chút ah ~】
Hướng thiếu ngươi mẹ nó đặc biệt có tiền: 【............】
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 ID thân ái quý khí như thế, nên sẽ không phải ngay cả phí ship cũng luyến tiếc chứ? Không thể nào không thể nào không thể nào, thân ~】
Hướng thiếu ngươi mẹ nó đặc biệt có tiền: 【 ngươi mẹ nó lại nói một chữ thân, lão tử đánh bể đầu ngươi! 】
Mua thì mua, không mua thì dẹp: 【 được rồi thân ái, đã đặt đơn chạy shipper rồi thân thân ~】
Hướng Luật: "......"
Chỉ trong đêm nay, Hướng Luật đối với chữ "Thân" này, sinh ra PTSD nghiêm trọng.
Liền...... thái quá.
Càng kỳ quái hơn chính là, đường đường là Hướng thiếu, lại còn phải hỏi mượn huynh đệ của mình tiền trả Lego cùng với...... tiền ship.
Kỳ thật, là Hướng Luật cùng Hướng phụ náo loạn mâu thuẫn, Hướng Luật lời thề son sắt nói từ đây về sau không cần một phân tiền của Hướng phụ. Hướng Luật ngày thường tiêu tiền không ít, trên người cơ bản không có tiền tiết kiệm gì.
Tóm lại, là rất nghèo.
Bằng không, ngay cả Lego hắn cũng mua không nổi.
Lego này, bản thân Hướng Luật cũng có chấp niệm, hắn cũng không biết vì sao lại có chấp niệm, đại khái có lẽ là vì chứng minh cho ai đó xem đi, chính hắn có thể mua được đồ vật, không cần người khác đưa......
Mà bên này Ôn Nhuyễn làm thịt dê béo, sau đó lại làm xong một kho đề, rốt cuộc cũng buồn ngủ.
Hôm sau đến trường, chuyện đánh cược trên diễn đàn, dẫn tới người trong trường cách một lát lại đến ban quốc tế bên này nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn cũng không quan tâm, liền tiếp tục xem truyện tranh nhiệt huyết của mình.
Triệu Tử Minh phía trước lúc này đột nhiên hỏi tới Lego, "Nhuyễn tỷ, cái Lego kia của chị, em có thể xem không?"
Nói như thế nào cũng là hạn định, ngày hôm qua còn không có xem kỹ đâu.
Chỉ thấy Ôn Nhuyễn cũng không ngẩng đầu lên đáp: "À, cái kia sao, bán rồi."
Triệu Tử Minh, Phạm Viện, Minh Dục, Vương Thanh Thanh: "???"
"Bán?!" Phạm Viện khiếp sợ, "Cái đó chính là hạn định đó Nhuyễn tỷ!! Chị như thế nào có thể bán!"
Ôn Nhuyễn có chút kỳ lạ nhìn về phía cô nàng, "Chị lại không thích."
Hướng Triều cũng không cần.
Bốn người: "......"
Vương Thanh Thanh tiếp tục hành động đẩy kính tiêu chuẩn, "Cái đó bán bao nhiêu tiền vậy?"
Ôn Nhuyễn bình tĩnh nói: "À, bán hai mươi vạn."
Vương Thanh Thanh: "Hả, hai mươi vạn sao???? A a??? Hai mươi vạn????"
Tuy là ngày thường Vương Thanh Thanh rất bình tĩnh, cũng chấn kinh rồi.
Kỳ thật số tiền đó đối với bọn họ đám con nhà giàu này mà nói đều là món tiền nhỏ, nhưng một cái Lego second-hand bán hai mươi vạn?
"Đây là dê béo cấp bậc gì vậy?!" Triệu Tử Minh tự đáy lòng cảm thán!
"Đây không phải dê béo, đây quả thực chính là coi tiền như rác!" Phạm Viện lắc đầu, chậc chậc chậc, hai mươi vạn.
Minh Dục lúc này từ trên diễn đàn Lego đã trở lại, "Bà mẹ nó, thứ này hiện tại giá cao nhất bị xào đến sáu vạn, Nhuyễn tỷ lại có thể bán hai mươi vạn?"
"Đây không phải coi tiền như rác cũng không phải dê béo, đây là kẻ ngốc đi!" Minh Dục không chút khách khí vạch trần.
Vương Thanh Thanh: "Chúng ta có thể nhìn xem là con dê béo nào, không đúng, là kẻ nào coi tiền như rác, à không đúng, là kẻ ngốc nào...... Không đúng không đúng, là nhà từ thiện nào mua Lego này không Nhuyễn tỷ?"
Ôn Nhuyễn vốn dĩ định lấy điện thoại ra, kết quả vừa ngẩng đầu, liền đụng phải một đôi mắt mang theo đầy sát khí ngoài cửa sổ phòng học.
Liền thấy · dê béo · coi tiền như rác · kẻ ngốc · nhà từ thiện · thực sự Hướng Luật, ánh mắt phóng dao nhìn chằm chằm cô......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.