Để chắc chắn những lời của Trần Khôn nói là sự thật, Trình Lan mở facebook ra kiểm tra. Quả nhiên, cô không tìm thấy tên anh và lịch sử trò chuyện của hai người. Trong lúc cô im lặng, Trần Khôn bày tỏ suy nghĩ của mình:
“Nếu tôi làm gì có lỗi, cô cứ nói thẳng với tôi là được. Tôi không thích phải đoán mò suy nghĩ của người khác. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu khi…”
“Đó là lôi của tôi. Có thể là… do tôi bị mộng du?”
“Mộng du?” Lý do này của Trình Lan có thật hơi… khác người. Tuy nhiên, dựa vào thái độ nói chuyện của cô, Trần Khôn có thể cảm thông được.
“Cô Trình, cô bị…”
“Phải, tôi mắc bệnh mộng du nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra với tôi, tôi bị căng thẳng nên bệnh cũ tái phát. Do đó, tôi đã xóa kết bạn với anh trong trạng thái vô thức. Xin lỗi anh.”
Khi nghe Trình Lan giải thích, tâm trạng của Trần Khôn đột nhiên tươi tắn hẳn lên. Ở đầu dây bên này, anh mỉm cười và nói: “Không sao đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Trình Diệu Vi thì khác, không thể thông thả nói chuyện như em gái mình. Vừa xuống xe, cô đã vội chạy vào đại sảnh rồi bấm thang máy bước vào. Bây giờ đã 9 giờ 30 phút, Tư Tử Phàm sẽ lột da cô mất. Sau khi thang máy mở ra, cô chạy tới hỏi Mỹ Mỹ: “Có Tử Phàm ở trong phòng làm việc không?”
“Chị Vi, chủ tịch đã bước vào phòng họp rồi, một tiếng nữa sẽ kết thúc.”
Không ổn rồi. Ngày đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-vo-tong-tai/497194/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.