Trần Khôn nhìn cô gái khóc lóc ngồi bên đường, cảm thấy vô cùng bối rối, khó xử. Anh không biết cô xuất thân từ đâu, càng không biết làm sao để thuyết phục Tư Tử Phàm.
“Trình Diệu Lan không còn là trợ lý của tôi nữa. Cô ấy bị sa thải rồi.” Tư Tử Phàm trịnh trọng tuyên bố với Trần Khôn. Sự việc đã rồi, anh chỉ nhắc lại mà thôi.
Ngay lúc này, Trần Khôn suy đoán rằng do bị đuổi việc, Trình Diệu Lan mới suy sụp, tìm đến cái chết.
“Cậu có thể liên hệ với gia đình cô ấy được không? Bảo họ tới đây đưa cô ấy về nghỉ ngơi.” Trần Khôn đề nghị, anh biết rằng đây là giải pháp tốt nhất lúc bấy giờ rồi.
“Vậy cũng được.”
Kết thúc cuộc gọi, Trần Khôn thở dài. Nhìn Trình Lan thút thít, khóe mắt ửng đỏ, anh thấy xót xa. Suy cho cùng, việc Trình Diệu Lan bị sa thải không liên quan tới anh nhưng không vì thế mà anh bỏ mặc cô được. Ngồi xuống bên cạnh Trình Lan, Trần Khôn nói:
“Đứng dậy, tôi đưa cô đi ăn cái gì đó.”
Dù trong lòng rất buồn vì bị lạc vào một thế giới khác nhưng khi nghe tới đồ ăn, bụng cô liền đói cồn cào.
“Ừ!”
Trình Lan đứng dậy, đi theo Trần Khôn ăn trưa. Chuyện trở về thế giới thực để sau, ăn no rồi tính.
***
Bệnh viện trung ương thành phố,
Lúc này, Linh Đan và hai người bạn của cô cũng vừa tỉnh, bác sĩ đang giúp họ xử lý vết thương. Sau đó, Linh Đan bước ra khỏi phòng bệnh, lập tức đi tìm Trần Khôn:
“Chú Khôn! Chú ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-vo-tong-tai/497176/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.