“Tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm một người phiên dịch mới ngay lập tức.”
Trợ lý đáp lời, vội vã gọi điện thoại.
Gần đến giờ gặp đối tác, người phiên dịch lại không xuất hiện trước để trao đổi khiến Tư Tử Phàm vô cùng khó chịu, sắc mặt tối sầm lại. Đứng cách đó không xa, Trình Diệu Vi đã nghe rõ đầu đuôi sự việc.
Vì trợ lý lơ đễnh, không có phương án dự phòng khiến cho công việc đang gặp trục trặc, đứng trước nguy cơ mất một mối làm ăn lớn.
“Thì ra là vậy!”
Trình Diệu Vi hơi gật đầu, hiểu được vì sao Tư Tử Phàm không để tâm đến mình. Lúc này, hệ thống từ đâu xuất hiện trò chuyện với cô:
[Đó không phải là lỗi của trợ lý, là rắc rối mà Trình Diệu Lan để lại. Trước khi, khi Trình Diệu Lan làm việc bên cạnh nam chính, cô ta cũng đồng thời làm người phiên dịch tiếng Hàn cho công ty.]
Nghe vậy, Trình Diệu Vi hơi trầm tư. Quả thật, nếu quyết tâm trở lại công ty, Trình Diệu Lan có thể dùng tất cả các biện pháp nếu có thể.
***
Nhà họ Trình,
Trở về nhà, Trình Diệu Lan mang theo sắc mặt u ám, vội ném cái túi xách lên ghế sofa vì bực dọc trong lòng. Vừa thấy con gái bước qua bậc cửa, Lâm Thu Hiền đã vội hỏi:
“Diệu Lan, từ nãy tới giờ con đã đi đâu vậy? Sao lại về sớm thế kia?”
Kèm theo mấy câu hỏi đó là sắc mặt lo lắng của người mẹ. Trong mắt bà, Trình Diệu Lan là một đứa con gái vô cùng bình tĩnh, ít khi nổi giận vì bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-vo-tong-tai/497155/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.