Vừa bước lên xe, Trình Diệu Vi đã ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ quên lúc nào không hay. Cả ngày chạy tới chạy lui, cơ thể cô bắt đầu rệu rã.
Tài xế đưa Trình Diệu Vi tới bệnh viện, dừng lại ở khoa nội, xoay người đánh thức tiểu thư. Trình Diệu Vi lỡ ngủ thiếp đi, cô mở mắt ra, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là khái niệm thời gian. Cô vội vàng hỏi:
“Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ bốn mươi ba phút.”
Ngay lúc này, hệ thống gửi tới một lời nhắc nhở:
[Còn ba tiếng nữa mới kết thúc nhiệm vụ ngày đầu tiên. Trình Diệu Vi, bạn phải di chuyển nhanh hơn.]
Vậy là còn hơn ba tiếng nữa để Trình Diệu Vi lấy thẻ ngân hàng thích hợp từ chỗ Tư Tử Phàm.
Bước xuống xe, Trình Diệu Vi đi tới tòa nhà khu nội trú, hỏi hệ thống:
“Nếu hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai mọi thứ sẽ lặp lại như ngày hôm nay đúng không?”
[Đúng vậy, khi thức dậy, bạn sẽ trở lại điểm xuất phát của nhiệm vụ.]
Nghe vậy, Trình Diệu Vi buông thõng hai vai, nó chẳng khác nào một ngày dài bận rộn. Thở dài một hơi, cô giơ điện thoại lên xem thì màn hình xuất hiện toàn cuộc gọi nhỡ của Tư Tử Phàm:
“Thật tình chẳng thể giao tiếp được với anh ta. Người gì đâu vừa ngu ngốc, vừa cố chấp. Đúng là hết thuốc chữa.”
Bình thường mà nói, nếu có mâu thuẫn thì thì nói chuyện cởi mở với nhau, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết. Vậy mà lúc nãy cô vừa mở lời đòi xem video, anh ta đã đuổi cô ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-vo-tong-tai/497087/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.