Đáy mắt Tư Tử Phàm dao động chốc lát. Trình Diệu Vi không chờ nữa, đẩy anh sang ghế bên cạnh phụ lái, còn mình xông vào cầm lấy vô lăng, khí thế áp bức.
“Nhanh lên! Đeo dây an toàn vào!” Trình Diệu Vi nạt trong khi Tư Tử Phàm còn chưa kịp định hình chuyện đang xảy ra, bản thân anh đang bị cô vợ nhỏ chỉ đạo, bản thân lại thụ động nghe theo.
Vút! Chiếc xe vụt lao đi, phóng lên trên vỉa hè cua một cú tuyệt đẹp. Tư Tử Phàm tái mặt.
“Cô điên rồi! Đó là vỉa hè đó!”
“Bây giờ đến lượt anh im lặng đi! Nếu không phóng lên đó, đến mùa quýt anh cũng không thể tới viện được!” Trình Diệu Vi nghiến răng nói, ánh mắt không nhìn Tư Tử Phàm mà chăm chú dõi theo từng dòng xe cộ nối nhau và phán đoán.
“Cô…” Tử Phàm tức đến mức nói không thành tiếng.
Trình Diệu Lan ngồi phía sau chỉ biết kinh hoàng nhìn Trình Diệu Vi vì suy cho cùng tính mạng cô ta cũng nằm phía sau tay lái của Trình Diệu Vi rồi. Cô ta im thin thít nhất thời chưa dám phân tâm người lái xe.
“Yên tâm đi! Đảm bảo tôi sẽ đưa bà tới viện trong hai mươi phút. Nếu tôi thành công, anh phải cho tôi thẻ ngân hàng của anh.” Trình Diệu Vi chắc chắn thỏa thuận, mắt vẫn không nhìn sang bên Tử Phàm.
Trong khoảnh khắc này, Tư Tử Phàm kinh động, dường như anh đang thấy một người phụ nữ khác, một Trình Diệu Vi khác hoàn toàn với vợ mình trước đây.
Vút! Trình Diệu Vi đạp chân ga. Chiếc xe lao vút, băng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-vo-tong-tai/268447/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.