“Cậu chủ… cô Diệu Vi hôm nay tự động trốn khỏi phòng, chúng tôi không giải quyết được…” Lúc này bà quản gia mới lên tiếng nói.
Trình Diệu Vi bĩu môi một cái, trộm nghĩ con người này đang muốn kể tội cô với chủ nhân đây mà. Cô cười hì hì quay sang Tư Tử Phàm:
“Em đói! Em muốn được ăn nhưng họ không cho em ăn thì em phải đi tìm thôi đúng không? Làm gì có ai bị đói mà cam chịu để ruột trống không chứ?”
“Cô…” Quản gia định lên tiếng phản biện thì thấy đáy mắt Tư Tử Phàm lạnh lẽo như băng giá ngàn năm nên bà ta lập tức im bặt.
“Sao? Bà thích thắc mắc gì?”
“Tôi chỉ đang làm theo lệnh của cậu chủ mà thôi!” Quản gia tức tối gắt lên.
“Ra ngoài đi!” Đột ngột Tư Tử Phàm nhếch môi nói. Anh nhíu mày khó chịu.
Bà quản gia run bắn người, lầm lũi đi ra ngoài không dám nấn ná. Trình Diệu Vi hí hửng cười cười.
"Bye nha!"
Tư Tử Phàm nhìn Trình Diệu Vi từ đầu đến chân âm thầm đánh giá. Trước mặt anh, cô khác hẳn ngày thường. Mặc dù vẫn hơi gầy và làn da xanh xao nhưng khí sắc tươi tắn, thời trang cũng thay đổi.
"Anh nhìn cái gì vậy?" Trình Diệu Vi lên tiếng hỏi.
“Nói đi, mục đích của cô là gì?”
Trình Diệu Vi tắt luôn nụ cười trên môi, tụt mọi cảm xúc trước câu nói của Tư Tử Phàm, cô quay sang anh nhăn nhó:
"Chuyện là… tôi muốn có thẻ ngân hàng của anh, thẻ bao nhiêu tiền cũng được!”
“Cái gì?” Khuôn mặt Tư Tử Phàm đổi sắc. Quai hàm nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-vo-tong-tai/268444/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.