Tám giờ sáng ngày hôm sau, Dĩnh Dĩnh trong cơn đau nhức mà mơ màng tỉnh dậy. Cô không biết tối hôm qua mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào. 
Cơ thể đau nhức đến độ giống như tứ chi đã lìa ra vậy, Dĩnh Dĩnh quay sang thì liền thấy Bách Lý Vũ đang nữa trần thân trên, nằm sấp ngủ bên cạnh cô. Lại nhìn xuống cơ thể mình không một mảnh vải che thân, khắp nơi thì chi chít vết hôn tím đỏ đều có. Dĩnh Dĩnh liền cả giận, ngồi dậy giơ chân đạp thật mạnh vào người Bách Lý Vũ khiến anh ta rơi hẳn xuống dưới giường. 
Bách Lý Vũ đột nhiên bị người ta tác động vật lý mà bay thẳng xuống nền nhà, gây nên tiếng động rất lớn, “Bịch.” 
“Mới sáng sớm em nổi điên gì đó?” Bách Lý Vũ khó chịu lấy cái mền lăn lóc ở trước mắt quấn nữa thân dưới của mình lại nhìn lên Dĩnh Dĩnh quát. 
Khi anh vừa nhìn lên thì đã thấy Dĩnh Dĩnh đang ngồi trên giường hai tay siết chặt cái mền che chắn cơ thể của mình, nước mắt thì đã giàn giụa khắp mặt, ánh mắt thì đang tức giận vô cùng, vẻ mặt hung tợn căm phẫn nhìn mình. 
“Đồ khốn nhà anh, bây giờ anh còn dám mắng tôi, anh là tên khôn khiếp!” Dĩnh Dĩnh gào khóc lên mắng chửi. 
Bách Lý Vũ chợt thấy đau đầu, đêm hôm qua anh đã hành động lỗ mãng rồi, chắc cô ấy đã hoảng sợ lắm. 
Nhìn trên drap giường còn dính lại vệt máu hồng nhạt, anh nhíu mày lại trèo lên giường nhìn Dĩnh Dĩnh đang khóc lóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-nu-phu-so-tan/2451156/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.