“A Cửu, nơi này cho ta cảm giác thật sự không ổn, ta không thích nơi này, chúng ta đi mau.”
Đột nhiên, ánh mắt A Cửu trở nên sắc bén. Hắn lập tức che chắn Sở Hòa ở phía sau, chiếc sáo nhỏ trong tay bay ra, đập tan tành những con người giấy đang lơ lửng. Ngay sau đó, chiếc sáo lại bay về tay hắn.
“Không hổ là sản phẩm tập hợp cổ độc đỉnh cao của Vu Cổ Môn sau cả trăm năm, ta còn chưa mở lời mà hắn đã cảm nhận được hơi thở của ta rồi.”
giuadongtrotan
Giữa những mảnh vụn giấy bay tán loạn, một con ếch xanh bằng giấy nhảy ra.
Nó ngồi xổm trên sàn nhà, đôi mắt được chấm bằng chu sa đang phát ra ánh đỏ rực rỡ, cứ như thể nó đã sống lại, nhưng đồng thời lại mang vẻ tĩnh lặng, c.h.ế.t chóc.
Sở Hòa thò đầu ra từ sau lưng A Cửu, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ rực của con ếch giấy. Nàng lại ngước lên nhìn, đôi mắt màu đỏ của A Cửu hiển nhiên thuần khiết hơn, nhưng giữa chúng vẫn có một điểm gì đó tương đồng.
A Cửu dùng đầu ngón tay vuốt ve thân sáo nhỏ lạnh lẽo. Ánh mắt đỏ của hắn lộ ra vài phần ý cười, nhưng giọng nói lại chứa đựng sự trào phúng: “Dùng tinh huyết của người sống để nuôi dưỡng con rối giấy, tuy không bằng thuật điều khiển con rối của Vu Cổ Môn, nhưng cũng xem như có chút mánh khóe.”
“Dù sao ta cũng là kẻ ngoại đạo, có thể tự học thành tài, nghiên cứu ra con rối giấy, đã được coi là thiên phú hiếm có, cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/5052117/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.