Kim Gia quỳ rạp trên mặt đất, kiệt sức thề thốt: “Châu Chủ, tiểu nhân thật sự không biết cái kẻ đeo mặt nạ kia là ai!” Hắn cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình.
Văn Nhân Bất Tiếu chỉ lo thưởng trà, không vội vàng cất lời.
Chu Hàm nghiêm giọng: “Kẻ áo đen đeo mặt nạ kia hiển nhiên là tà ám của Vân Hoang Bất Hủ Thành, hắn lại đường hoàng xuất hiện ở Ôn Nhu Hương của ngươi, ngươi nói không biết thân phận kẻ đeo mặt nạ đó, ai tin?”
Kim Gia cúi đầu, tròng mắt đảo loạn. Có lẽ hắn đã sớm đoán trước được trường hợp này, hắn cố gắng kiểm soát bản thân không kinh hoảng, dù sao những người khác cũng không có chứng cứ để vạch tội hắn.
“Chu Hàm đại nhân, Ôn Nhu Hương của tiểu nhân mở cửa buôn bán, tam giáo cửu lưu tề tựu. Có một số khách nhân vì không muốn gia quyến biết mình ra ngoài tìm hoan mua vui, cũng phải mê đầu che mặt. Tiểu nhân làm sao có thể đi xác minh thân phận từng người được?”
“Huống hồ, Thương Hải Châu dưới sự thống trị của Văn Nhân Châu Chủ luôn bình an vô sự, tiểu nhân tuyệt đối không hề nghĩ đến sẽ có tà ám trà trộn vào trong thành!”
Sắc mặt Chu Hàm trầm xuống: “Ý ngươi là trách Châu Chủ thống trị không nghiêm sao?”
“Tiểu nhân không dám!” Kim Gia cuống quýt cúi rạp người, nhưng trong miệng vẫn không phục mà lẩm bẩm một câu: “Ít nhất khi Thượng Quan còn làm Châu Chủ, chưa từng xảy ra tình huống như vậy.”
Chu Hàm bước lên một bước: “Ngươi!”
giuadongtrotan
Văn Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/5016992/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.