Đột ngột, Sở Hòa chợt đoạt lấy cây trâm cài đầu bày trên bàn, nhắm thẳng cổ tay trái mình mà đ.â.m xuống một nhát. Da thịt rách toạc, một vệt m.á.u đỏ tươi thấm ra.
Kỳ lạ thay, nàng cũng chẳng mảy may cảm thấy đau đớn.
A Cửu ngây dại, luống cuống vô phương: “A Hòa, nàng phát điên rồi sao?”
Chẳng vì lẽ gì nàng lại tự đ.â.m mình như thế? Sở Hòa không đáp lời, lại chộp lấy cánh tay trái của hắn, xốc ống tay áo lên, lộ ra cổ tay.
Trên làn da trắng xanh đó, hiện ra một chấm đỏ li ti. Chấm đỏ này, cả về kích cỡ lẫn hình dạng, đều giống hệt vết thương trên cổ tay nàng.
Sở Hòa chất vấn: “Đây là thứ gì?”
A Cửu khẽ nghiêng đầu, đáp: “Không rõ nha, có lẽ là muỗi đốt chăng.”
Thế gian này sâu bọ có hàng vạn, hàng nghìn, song chúng chỉ biết sợ hãi hắn, làm gì có con sâu nào dám mon men đến c.ắ.n hắn một miếng?
Từng giọt, từng giọt chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống da thịt cánh tay hắn, mang theo một loại ma lực kỳ dị, làm tay A Cửu khẽ run rẩy.
Tựa hồ có một ngọn lửa rừng rực đang bùng cháy, thiêu đốt trái tim từng được nàng chạm đến kia của hắn, khiến nó trở nên nóng bỏng.
Đôi mắt nàng lệ nhòa mênh mông, những hạt nước mắt nhỏ vụn đọng trên mi, giống cánh bướm dính sương mai. Mỗi khi khẽ rung động, vệt nước long lanh lan xuống, dập dờn gợn sóng, khiến lòng người xem mềm nhũn.
A Cửu không phải chưa từng thấy nàng khóc, chỉ là lần này thực sự khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4993712/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.