Núi sâu rừng rậm, đường núi ngoằn ngoèo, chỉ sơ ý một chút liền lạc mất phương hướng.
Sở Hòa bị A Cửu nắm tay, đi theo hướng tiểu phi trùng dẫn đường, càng vào sâu trong rừng, càng tối tăm. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây cũng không thể chiếu xuống, gió lạnh hun hút, từng bước đều mang theo khí lạnh thấm vào da thịt.
Phương Tùng Hạc đi sát bên, thần sắc không hề thả lỏng.
Đột nhiên, y nghiêng đầu cảnh giác nhìn về một hướng: “Ai ở đó?”
Chỉ chốc lát sau, một bóng người từ trong bụi rậm bước ra, là Tống Thính Tuyết.
Phương Tùng Hạc ôn hòa chào: “Tống tiên sinh.”
Vừa thấy người, Tống Thính Tuyết liền mở miệng hỏi ngay: “Các vị cũng đang tìm Vinh Nguyệt? Có… có manh mối gì không?”
Hắn nôn nóng đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người như căng dây đàn. Chỉ cần Triệu Vinh Nguyệt có chuyện, hắn tựa hồ cũng không sống nổi.
Sở Hòa hơi nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
Phương Tùng Hạc đáp: “Chúng ta đang theo dấu Triệu tiểu thư. Cổ trùng của A Cửu công t.ử có thể truy hơi thở, hy vọng có thể tìm ra manh mối.”
Đôi mắt Tống Thính Tuyết lập tức sáng bừng, giống như thấy cứu tinh: “Phiền A Cửu công tử! Chỉ cần tìm được Vinh Nguyệt, ta… ta dù làm trâu ngựa báo đáp cũng được!”
A Cửu lại chỉ thản nhiên đáp một chữ: “Nhàm chán.”
Nói rồi, hắn kéo tay Sở Hòa lướt ngang qua Tống Thính Tuyết, tiếp tục rảo bước theo hướng tiểu phi trùng.
Tống Thính Tuyết đã tìm suốt rừng sâu mênh mông, mệt mỏi cả người, nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864995/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.