Diệp Ninh Quân được đưa vào bệnh viện chữa trị, Diệp Ninh Mạc biết tin cha mẹ và bà nội đã bị bắt còn dám làm chuyện này với chị của mình, cậu cảm thấy bản thân không có mặt mũi nhìn cô. Cậu chần chừ đi đến bệnh viện, đứng trước cửa phòng bệnh Diệp Ninh Quân, cậu nhìn vào trong, là gia đình của Trần Trì, nhìn bọn họ chăm sóc cô tỉ mỉ như vậy, đây chính mới là gia đình mà chị cậu cần đến. Diệp Ninh Mạc mang theo tâm trạng rối bời rời đi,
Trần Trì vừa quay sang đã nhìn thấy bóng lưng vừa lướt qua, cậu nhíu mày nhưng cũng chăng bận tâm.
Mấy ngày sau, Diệp Ninh Mạc vẫn tiếp tục đến bệnh viện thăm cô nhưng không chịu vào cứ liên tục để đồ ăn và bó hoa bên ngoài. Và những ngày này tin tức về gia đình cậu lại không biết từ đâu mà truyền khắp trường, cậu chính thức bị chỉ trích và cô lập, cậu không quan tâm bọn họ nhìn bằng ánh mắt gì và xì xầm bàn tán.
Trương Di Mộng thấy Diệp Ninh Mạc đi ra ngoài lớp, trong lớp bắt đầu bàn tán những chuyện về gia đình cậu. Cô tức giận, bước ra ngoài đi theo cậu đến sân thượng.
" Cho cậu cái này!"
Diệp Ninh Mạc quay lại nhìn Trương Di Mộng, đôi mắt không che dấu sự phức tạp, nhìn theo cánh tay đang đưa lên không trung cầm hộp sữa cho cậu, cậu chần chừ một chút mới nhận lấy, lên tiếng nói nhỏ:" Cảm ơn cậu!"
" Cậu không cần để ý đến những lời bọn họ nói, cậu không phải là người làm ra những chuyện này!"
"Tớ không quan tâm bọn họ."
"Không quan tâm là tốt, hay chiều nay tớ đi thăm chị ấy cùng cậu có được không?"
"Chuyện này..."
" Nếu không được thì thôi vậy, không sao cả!"
" Không phải không được, chiều chúng ta cùng đi."
Hai người trò chuyện một lát, Trương Di Mộng không tiếp tục chủ về gia đình cậu, cô nói rất nhiều chuyện trên đời mà cô gặp qua, còn cười rất tươi, Diệp Ninh Mạc nhìn gương mặt đang cười rộ lên, tâm trạng cậu cũng vì đó mà tốt lên.
Sau khi tan học, Diệp Ninh Mạc cùng Trương Di Mộng đến bệnh viện thăm cô, cậu có chút khẩn trương. Lần này
Diệp Ninh Quân nhất định sẽ bắt được Diệp Ninh Mạc, mấy lần trước cô cứ canh mãi nhưng vẫn không kịp, nhưng lần này thì khác, cô ngồi canh đồng hồ còn bắt Trần Trì giúp cô giữ cậu lại. Cánh cửa được mở ra, cô vội túm lấy cánh tay kia nhưng liền phát hiện không phải cánh tay của cậu mà cánh tay của con gái.
"Chị đang làm gì vậy?"
" Ha, không làm gì hết! Chị đang chờ em đấy!"
"Em chào chị, em tên là Di Mộng!"
" Hai đứa vào trong đi!"
Diệp Ninh Quân đi đến giường bệnh của mình, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thằng nhóc này không định trốn cô nữa sao?
Hỏi thăm một lát, Trương Di Mộng cảm nhận được hai chị em nhà họ cần nói chuyện riêng nên đã giả vờ lấy cớ đi ra ngoài, Trần Trì lấy cớ đi mua đồ ăn cho cô. Trong phòng lúc này chỉ còn hai chị em họ, Diệp Ninh Mạc bối rồi ngồi một chỗ không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Em đã làm gì sai sao?"
Diệp Ninh Mạc lắc đầu.
" Vậy sao lại không ngẩng đầu nhìn chị, có phải ghét chị không?"
" Không có, em không ghét chị!"
" Tiểu Mạc, chuyện bọn họ làm không phải là em, em vẫn là em trai của chị là người thân của chị."
"Chị, em xin lỗi! Là do em không tốt không bảo vệ được chị."
"Ngốc! Không phải lỗi của em! đừng trốn chị nữa được không?"
" Chỉ là lúc đó em không có dũng khí đến gặp chị."
"Sắp tới phải ra tòa, dù chị ra quyết định gì thì em có giận chị không?"
"Em tôn trọng quyết định của chị, vốn dĩ là bọn họ làm điều sai trái đây là sự lựa chọn của bọn họ. Ai làm sai đều có nhân quả của mình chỉ là đến sớm hay đến muộn thôi!"
"Em trưởng thành rồi!"
" Vốn dĩ là vậy, em không phải con nít!"
Tâm trạng của Diệp Ninh Mạc vô cùng tốt còn chủ động đi rửa trái cây giúp cô gọt vỏ, khi Trần Trì quay lại thì tình hình của hai người đã giải quyết xong, trong lòng vừa vui vừa tức, bởi vì công việc chăm sóc Diệp Ninh Quân đều bị cái tên tiểu tử thối này giành mất, cô thế mà không từ chối còn cười khen ngợi khiến tâm trạng của Trần Trì không tốt chút nào.
Thấy thời gian không còn sớm, Diệp Ninh Mạc còn chưa muốn về, cô khuyên mãi cậu mới chịu đi về. Người vừa đi ra khỏi cửa, Trần Trì đã gấp không chịu được nhào vào người cô ôm chặt ép cô nằm trên giường, cô bất lực với cái tình này của cậu.
Sau khi Diệp Ninh Quân xuất viện cũng chính là ngày ra tòà giải quyết, Trần gia không muốn cháu dâu mình bị oan ức và bị coi thường nên đã kéo nhau đến cùng cô, ông nội Trần và Trần Hạp cùng với Ngô Dao ăn mặc vô cùng sang trọng bước vào trong ngồi quanh Diệp Ninh Quân, giống như gà mẹ đang bảo vệ con mình, khi nhìn thấy ba người Diệp gia được cảnh sát dẫn vào, ánh mắt sắc bén của bọn họ liền nhắm đến ba người kia.
Ba người Diệp gia nhìn thấy Diệp Ninh Quân được bao bọc như vậy có tức giận nhưng không làm gì được, ba người nhìn đến Diệp Ninh Mạc nhưng cậu lại đến ngồi cùng với cô.
"Tiểu Mạc, con cứu bọn ta với!"
"Tiểu Mạc, con mau nói với chị của con là bọn ta không cố ý làm như vậy!"
"Im lặng!"
Mọi chứng cứ và lời khai đều được đưa ra, những bọn cho vay nặng lãi kia cũng đã khai ra toàn bộ sự thật và dưới sự ra tay của Trần Trì ba người bọn họ đều chung một kết cục là mãi mãi sống trong ngục tù như vậy Diệp Ninh Quân sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Lâm Tử Nguyệt và Dương Như Ý gào thét gọi tên Diệp Ninh Mạc liên tục nhưng cậu chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ đưa đi không hề phát ra tiếng động gì cả.
Mọi thứ kết thúc, Diệp Ninh Quân cùng bọn họ bước ra ngoài, tâm trạng cô có chút rối bời, cô nhìn sang Diệp Ninh Mạc, cô biết tâm trạng của cậu đang tồi tệ và thất vọng rất nhiều, cô vỗ vai an ủi cậu.
" Chị, em không sao!"
"Sau này chị là người giám hộ cho em, em gặp khó khăn gì thì nói với chị."
" Vâng, em trở về trường trước đây! Tạm biệt chị!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]