Chương trước
Chương sau
Trần Trì đưa Diệp Ninh Quân về nhà riêng của mình và nhanh chóng gọi bác sĩ của Trần gia đến. Đến bây giờ đôi tay của cậu vẫn chưa hết run, khuôn mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi. Đây là đầu tiên, bác Lý lại thấy cậu sợ hãi như vậy, càng khẳng định được trong lòng cậu, Diệp Ninh Quân vô cùng quan trọng.

Bác Lý phân phó người làm vào bếp nấu cháo dinh dưỡng cho Diệp Ninh Quân. Thấy nữ bác sĩ đi ra, cậu vội đến hỏi, giọng có chút gấp gáp:" Sao rồi?"

" Cô bé đó không sao? Vết thương cũng được xử lý, nhớ cách một tiếng lại thoa vào vết thương một lần, vào ban đêm có thể sẽ sốt, nếu sốt cao phải gọi cho tôi đến ngay hoặc có thể đưa cô bé đến bệnh viện để truyền nước."

"Ừm."

"Vậy tôi về trước."

" Đề tôi tiễn cô."

" Phiền bác quá!"

" Đây là trách nhiệm của tôi.

Trần Trì nhanh chóng đi vào, Diệp Ninh được người làm thay đồ giúp, cậu càng nhìn rõ vết thương của cô hơn.

Tim giống như ai bóp nghẹn vậy, đau đớn vô cùng. Cậu sờ đến gương mặt tái nhợt kia miệng lầm bẩm xin lỗi. Cậu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang sưng kia của cô. Cậu ngồi kế bên, thấy một tiếng trôi qua cậu nhanh chóng lấy thuốc ra bôi.

Đến gần buổi chiều, Diệp Ninh Quân mới từ từ mở mắt, cô thất vọng nhìn lên trần nhà. Tại sao cô vẫn còn ở thế giới này chết tiệt này chứ?

Diệp Ninh Quân nhắm mắt lại lần nữa, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có người, cô quay người sang nhìn, là gương mặt của Trần Trì. Cô cử động một chút liền đau đến nhăn mặt, Trần Trì vốn không ngủ sâu nghe được tiếng động liền mở mắt ra.

" Cậu tỉnh rồi. Đừng cử động, để tôi giúp cậu ngồi."

Hành động của Trần Trì vô cùng nhẹ nhàng, Diệp Ninh Quân nhìn thấy đôi mắt dịu dàng kia lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của cậu khi sáng liền bật khóc. Nghe tiếng nức nở của cô, cậu bối rối, tay chân gấp gáp lau đi nước mắt tủi thân của cô.

" Sao vậy, đụng vào vết thương của cậu sao? Tôi xin lỗi."

"Cậu.. ức...cậu có tin tớ không?"

" Tôi tin cậu."

" Vậy lúc sáng sao cậu hất tay tôi ra chứ?"

" Thẩm Giai đang nguy kịch nếu không đưa kịp vào bệnh viện sẽ nguy hiểm đến tính mạng như vậy cậu càng sẽ bị người khác có cớ kết tội cậu. Chuyện cậu bị đình chỉ học tôi cũng biết rồi, coi như đây là thời gian nghỉ ngơi của cậu. Đợi Thẩm Giai tỉnh lại tôi sẽ điều tra và trả lại công bằng cho cậu."

" Thật không?"

" Thật đấy, không lừa cậu đâu."



Thấy Diệp Ninh Quân còn khóc thút thít, cậu nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:" Đánh dấu lời hứa rồi."

" Có đói bụng không?"

Diệp Ninh Quân được dỗ dành liền ngoan ngoãn trở lại, gật đầu. Trong lòng cô có được sự an ủi và tin tưởng của cậu liền có chút phấn chấn lên, ăn cũng nhiều hơn, trong một lúc liền ăn sạch hai bát cháu. Xong cô lại ngoan ngoãn nằm tịnh dưỡng.

Trần Trì đanh nhìn ngắm khuôn mặt của cô thì bị tiếng chuông làm phá hỏng, cậu nhanh chạy ra khỏi phòng bắt máy sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

" Thế nào rồi?"

" Thẩm tiểu thư đã tỉnh, bệnh tình cũng không nghiêm chỉ chấn thương nhẹ nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện. Còn bên phía trường học, chỗ xảy ra lại không có camera giám sát nhưng ở lối cầu thang phía bên trái lại ghi được cảnh hai người đang giằng co vì quá xa nên không thu âm giọng nói. Như vậy cũng không thể nào chứng minh Diệp tiểu thư vô tội được."

"Điều tra thêm xem, có người nào xung quanh đó thấy được cảnh này hay không? Còn về phần Thẩm Giai tôi tự mình ra tay là được."

" Vâng thiếu gia."

Thẩm Giai tỉnh lại nghe được Trần Trì là người bế mình đưa đi bệnh viện, trong lòng đắc ý vô cùng. Khi thấy cha mẹ Thẩm nói chuyện với bác sĩ xong, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng nói:"Ba mẹ, bệnh tình của con có nặng không?"

" Thật may là không nặng, vài ngày nữa có thể xuất viện."

" Nhanh như vậy sao? Tại sao lại không nặng, con té từ cầu thang xuống lăn mấy vòng, còn có chảy máu nữa."

" Đó chỉ là vết thương ngoài da và được khâu lại rồi."

"Không được, như vậy con nhỏ đó sẽ không bị nghỉ học."

" Con vừa mới nói cái gì?"

" Không có gì, con đói rồi."

Cha mẹ Thẩm nhìn cô ta một cách đầy khó hiểu, đương nhiên câu nói khi nãy hai người đều nghe rõ. Cha Thẩm nghĩ chuyện này có phải là con gái ông tự làm rồi đồ lỗi cho cô bé kia không, trong lòng ông hoang mang vô cùng, cảm thấy con gái của họ lại xa lạ như vậy.

Buổi chiều tan học, có rất nhiều bạn học đến thăm Thẩm Giai, cô ta tuy không vui vì không nhìn thấy cậu nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười để tiếp đón, khi các bạn học vừa về cha mẹ Thầm Giai lại nghe được tiếng phàn nàn của con mình, hai ông bà nhíu mày nhìn nhau.

" Haiz, đúng là bọn giả tạo. Đến nhiều như vậy làm gì chứ chật chội muốn chết. Không chịu tắm rửa xong rồi đến, cả người đầy mồ hôi bám vào khó chịu đi được. Ais bực mình thật!"

" Các bạn đến thăm con, cho thấy bọn họ đều quý con. Sao con lại nói như thế?"

" Cha mẹ không thấy phiền sao. Bọn họ ở trong lớp cũng không thân với con, hồm nay lại làm người tốt bụng đến thăm, đúng là giả tạo."

" Con..."

"Mẹ con đói rồi."



Cha Thầm muốn lên tiếng dạy dỗ nhưng bị mẹ Thẩm ngăn cản, ông đành kiểm chế đi ra ngoài. Ông vừa mới bước ra liền giật mình khi thấy hai học sinh còn đứng đây, nhìn vẻ mặt đó xem ra đã nghe toàn bộ câu chuyện rồi, cả ba người gượng cười nhìn nhau, hai cô học sinh đó cúi đầu rồi chạy đi mất. Ông lắc đầu đi ra ngoài nghĩ trong lòng nếu Thẩm Giai không nghe hai ông bà già này thì cứ để cho người khác dạy cô ta nên người.

Đến buổi tối Thẩm Giai đợi mãi chẳng thấy Trần Trì đến thăm, tâm tình bực bội liền trút giận lên y tá và mẹ của mình.

Vào ban đêm, Diệp Ninh Quân lên cơn sốt, Trần Trì nằm bên cạnh còn tưởng bản thân đang ôm cái lò than, cậu vội đi lấy nhiệt kế ra đo và gọi cho bác sĩ.

" Nhiệt độ thế nào?"

" Là 38 độ."

" Cậu nhanh chóng lau ấm người cho cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng đến đó."

"Được."

Lúc chiều Trần Trì đã đuổi người làm về hết để tránh gây ồn ào cho cô nghỉ ngơi, cho nên việc lau người cậu đành tự mình hành động. Chuẩn bị nước ấm, cậu lau gương mặt của cô, tay, chân, cậu suy nghĩ một lúc liền cởi áo cô ra và lau bên trong. Cứ lắp lại liên tục gần khoảng năm phút cậu lại lấy nhiệt kế đo lại một lần nữa, cũng may là đã hạ nhiệt. Đúng lúc này, bác sĩ cũng đến, cô ấy nhanh chóng tiêm cho cô một mũi dặn dò thêm vài câu liền rời đi.

Cả đêm đó Trần Trì thức trắng để canh chừng cô, cơ thể cô không còn nóng nữa, vì cơn khát nên cô tỉnh dậy, thấy cậu vì mình mà ngủ gật, cô nhẹ nhàng đưa tay xoa lền đầu cậu.

" Cậu khát nước sao?"

" Ừm, tớ làm cậu thức giấc sao?"

" Không có, nào uống chút nước đi."

" Cảm ơn cậu."

" Đợi cậu khoe thì trả thù lao cho tớ là được."

"Được, tùy cậu quyết định."

" Thật sao?"

"Trừ chuyện đó ra cái gì tớ cũng đồng ý."

"Hừ, mau ngủ đi."

" Cậu cũng ngủ đi, ngủ bên cạnh tớ này."

"Được! được! đều nghe cậu hết."

Diệp Ninh thoải mái chui vào lòng Trần Trì, cô không cần người khác phải tin cô, chỉ cần cậu tin là tin cô là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.