Chương trước
Chương sau
Có lẽ Diệp Ninh Quân không biết, khi cô vừa lên xe buýt thì Trần Trì cũng chạy theo phía sau, người lái xe có chút thắc mắc vì sao thiếu gia lại kêu ông chạy theo sau một xe buýt như vậy. Khi đến trạm xe buýt dừng lại thì cậu cũng bắt dừng theo, đợi một lúc rồi đi tiếp.

Cho đến khi thấy được một tiểu cô nương bước xuống xe, thiếu gia lại bảo chạy chậm phía sau tiểu cô nương đó. Trần Trì nhìn Diệp Ninh Quân bước vào một quán mỳ liền nghĩ chẳng lẽ cô đến đây để dùng bữa tối sao? Thế nên là cậu và tài xế dừng xe quyết định đi vào trong.

" Hoan nghênh quý khách."

Trần Trì vừa mới bước vào đã quan sát tìm hình bóng của Diệp Ninh Quân, nhưng chẳng thấy đâu cả. Rõ ràng đã nhìn thấy cô bước vào đây, không thể nào hoa mắt được.

Lâm Tử Nguyệt nhìn hai người khách bước vào, cách ăn mặt của họ liền biết là người giàu, nhìn đồng phục của cậu cũng giống đồng phục trường của con trai bà.

" Quý khách muốn ăn mỳ gì?"

" Cho hai phần mỳ hoành thánh."

" Được, chờ một chút có ngay đây."

Đến khi hai người vừa ngồi xuống bàn đã thấy bóng dáng mảnh khảnh kia bê từng bát mỳ đi ra, ngay cả đồng phục còn chưa được thay ra, cậu nghĩ chẳng lẽ cô làm thêm ở đây sao?

" Nè, mày nhanh dọn cái bàn bên kia đi."

" Vâng."

Diệp Ninh Quân vừa cầm lấy giẻ lau để lau thì chạm mắt với Trần Trì, cả hai nhìn nhau một lúc.

" Mày còn đứng đực ra đó làm gì? Nhanh cái tay lên."

Đến khi nghe được giọng hối thúc của bà nội, Diệp Ninh Quân mới dời mắt đi đến dọn dẹp cái bàn. Cậu còn nghe được loáng thoáng bàn bên cạnh nói chuyện về gia đình cô. Bác Lý người lái xe của cậu cũng cảm thán, thời buổi này rồi còn có gia đình trọng nam khinh nữ, thật tội nghiệp cho tiểu cô nương này.

Càng nghe chân mày Trần Trì càng nhíu chặt lại, cậu không nghĩ đến cô lại sống trong hoàn cảnh như thế này.

Một lúc sau, Diệp Ninh Quân đi đến bưng hai tô mỳ cho bàn của cậu, cô có chút xấu hổ nhưng vẫn làm vẻ mặt bình thường để tiếp đón.

" Cậu ăn thử mỳ nhà tớ đi, rất ngon đấy."

" Cậu ăn tối chưa?"

" Hả, chưa ăn. Làm sao vậy?"



" Mày đứng đó càm ràm gì hả, mau vào trong lấy mỳ đi."

" Vâng, tớ đi trước đây."

Trần Trì nhìn về phía bà nội của cô, với cái nhìn của cậu khiến cả người bà có chút ớn lạnh nhưng cũng chẳng hiểu vì sao cậu lại nhìn bà như thế.

" Lát nữa ghé vào một tiệm ăn mua một phần cơm giúp cháu."

" Bác biết ý của con rồi."

Những hàng xóm hay khách quen ở đây đều quen thuộc với việc mắng chửi con cháu của Dương Như Ý, cũng biết tính cách của bà là trọng nam khinh nữ nhưng vẫn đến ủng hộ quán mỳ, bởi mỳ ở đây thật sự rất ngon và phù hợp với khẩu vị của bọn họ. Đến cả bác Lý cũng không nhịn được mà khen ngợi vài lần.

Ăn xong Trần Trì có nhìn lấy Diệp Ninh Quân một lần, cô bận bịu dọn dẹp từng cái bát, tấm lưng cũng vì thế mà ướt một mảng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, cô làm việc không ngừng nghỉ mà vẫn bị bà nội quát mắng là chậm chạp.

Trần Trì ngồi vào trong xe đợi bác Lý đi mua cơm phần giúp mình, trong lúc chờ cậu liền lấy điện thoại để gọi điện.

" Chú Cẩn là cháu, cháu muốn tố cáo quán mỳ Gia Truyền nhận trẻ vị chưa thành niên làm việc ạ!"

"..."

" Vâng cháu cảm ơn chú."

Đúng lúc này bác Lý quay lại, Trần Trì muốn đi vào trong đưa cho cô nào ngờ nhìn thấy cô đang kéo túi rác đi ra ngoài bỏ, chân mày cậu nhíu càng chặt hơn vội nhanh đi đến giúp cô.

" Ơ cậu chưa về sao?"

" Cậu thường xuyên làm những việc này sao?"

" Tớ.."

" Cho cậu này, nhớ ăn đúng giờ."

" Tớ không cần đâu."

Trần Trì biết cô sẽ từ chối mình liền nhét vào tay cô rồi rời đi khiến cô cơ hơi bối rối nhìn theo bóng lưng cậu. Nếu cô cầm hộp cơm này vào thì nhất định sẽ bị bà nội tịch thu rồi đưa cho Diệp Ninh Mạc nên cô quyết định sẽ ngồi ở bên ngoài ăn xong mới vào làm tiếp.



Diệp Ninh Mạc vừa mới về nhìn thấy Diệp Ninh Quân đang ăn ở bên ngoài, cậu cười mỉa mai nhìn cô, còn thầm mắng một câu rồi bỏ vào trong. Bà nội vừa nhìn thấy cháu trai yêu dấu của mình liền hớn hở, vẻ mặt tức giận khi nãy đều biến mất.

" Ôi cháu trai, cháu đi học có mệt không để bà kêu cha con làm cơm cho cháu ăn nhé."

" Không cần đâu, cháu ăn với bạn cháu rồi."

" À, vậy con mau lên nhà nghỉ ngơi đi. Ở quán hơi nóng cháu sẽ khó chịu đấy."

" Vâng. Mẹ con lên nhà đây."

" Ừm. Không biết con ranh đó chạy đi đâu rồi?"

" Mẹ tìm chị ta sao? Chị ta đang lén ăn bên ngoài đấy."

" Cái gì?"

Diệp Ninh Quân vừa vào đến cửa đã nhận ngay ánh mắt tức giận của mẹ và bà nội, nhìn đến em trái quý hoá đang cười toe toét, cô liền hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đúng lúc hai người sắp cho cô một trận mắng thì đội thanh tra khu phố bước vào khiến mẹ và bà nội có chút sợ hãi đến xanh cả mặt.

" Chúng tôi nhận được tin tố cáo rằng quá mỳ nhận trẻ vị chưa thành niên làm việc nặng."

" Chúng tôi không có thuê trẻ vị chưa thành niên làm việc. Quán mỳ nhà chúng tôi đều là người nhà cùng nhau bán và con cái chúng tôi đều phụ giúp."

" Chính là cô bé này sao?"

" Vâng, hai đứa đều có hiếu nên mới ra đây phụ bọn tôi bán mỳ."

" Theo như chị nói là hai đứa tình nguyện làm sao? Nhưng theo tôi điều tra và chụp lại được thì chỉ có một mình cô bé này phụ giúp gia đình bán mỳ, thậm chí còn làm những việc nặng nhọc. Lần này chúng tôi chỉ lập biên bản, còn về sau tái phạm chúng tôi sẽ xử theo pháp luật."

" Vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ không tái phạm."

" Cảm ơn các anh đã khoan hồng."

" Hai đứa mau về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi."

" Vâng ạ."

Cũng may bọn họ được khoan hồng nên Lâm Tử Nguyệt và Dương Như Ý đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tức giận không biết tên nào đã tố cáo, vậy từ giờ đã không còn người làm không công, sau này bọn họ phải tốn một ít để thuê người làm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.