Chí Nhân, Chí Dũng và Chí Nghĩa là ba người đang bị giam trong cục cảnh sát. Trương Chí Hào nào dám trả lời, gã á khẩu, ậm ừ mãi thôi.
Ánh mắt ông cố dần hiện lên vẻ thất vọng, tuy chỉ lướt qua lại khiến Trương Chí Hào khó chịu vô cùng. Gã buộc bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Thưa ông, cháu đã sai cấp dưới đi tìm hiểu tin tức, nhưng bọn cảnh sát giao quá ranh ma..."
Lời chưa dứt đã bị tiếng cây gậy chống xuống nền gạch làm cho ngừng lại. Ba tiếng cộp, cộp, cộp như gõ thẳng vào xương sống của Trương Chí Hào. Trước mắt gã dường như xuất hiện hình ảnh của đám người cả trai lẫn gái đang máu me bê bết, bên tai dường như đang văng vẳng tiếng họ gào thét thảm thiết. Mặt gã tái đi, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trương Chí Hào cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ toàn thân, hoà vào cốt tuỷ.
Gã sợ!
Nhưng, trong phòng này, chẳng ai để ý đến sự sợ hãy của gã. Ông cố nắm chặt lấy cây gậy đầu sói. Gân xanh hiện lên. Ông gõ mạnh xuống đất, giọng đanh thép đầy nội lực: "Đồ ngu! Tao đã nói đi nói lại nhiều lần, bước chân ra khỏi núi thì làm chuyện gì cũng dĩ hoà vi quý, khi nào đã nắm chắc trong tay thắng lợi thì mới dồn sức tấn công, một kích hạ gục kẻ thù.
Mày vừa được trọng dụng, chức vị chưa có, quyền lực cũng không mà lại ra mặt chống đối với cục cảnh sát, để bây giờ chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-he-thong-buoc-ta-phai-viet-van/3678709/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.