Chương trước
Chương sau
Hôm nay Dương Gia Nghi dậy thật sớm, phát hiện thỉnh thoảng sẽ có đất từ trên tường rớt xuống. Cô nhớ lại, thím Lan đã dùng giấy báo dán khắp mặt tường, như vậy sạch sẽ và đẹp hơn rất nhiều.

Cô gái nhỏ ăn sáng xong, để Gia Linh và Gia Ngọc chơi ở nhà. Bản thân cõng sọt chạy như bay lên huyện. Trên đường Dương Gia Nghi không hề ngừng nghỉ, hơn một tiếng rưỡi sau mới thở hồng hộc mà đứng trước cửa trạm thu phế liệu.

Đây cũng là một địa điểm nổi tiếng trong các truyện niên đại, chỉ ở sau chợ đen. Thường thì các nhân vật chính sẽ tìm được kho báu giấu trong ngăn bí mật của đồ vật.

Dương Gia Nghi không có trông chờ gì nhiều. Cô gái nhỏ biết rõ bản thân không phải vai chính. Tuy vậy, cô vẫn bị cảnh lộn xộn trước mắt làm cho suýt trợn mắt há mồm.

Đây là một gian nhà rộng chừng hai trăm mét vuông. Bốn phía đều có những cái kệ to để đầy đồ vật áp sát tường, giữa nhà là một đống hỗn độn. Chúng là chén sành, bình nước, có đôi khi là chiếc đũa hoặc tấm ván gỗ... Có một số quyển sách bị xé rách, trang giấy mở ra, bên trong còn in đậm nhiều dấu giày.

Năm sáu vị bác gái tuổi chừng bốn mươi, năm mươi đang hì hục tìm đồ. Họ thấy Dương Gia Nghi đến thì dừng lại, đề phòng nhìn sang.

Chợt, có một tiếng quát to từ phía sau lưng: "Đứng đó làm gì? Tránh ra!"

Dương Gia Nghi xoay người né sang một bên. Chín mười gã hồng binh xuất hiện, trên tay khiên vác đủ thứ đồ. Thiếu nữ hơi mím môi, lòng cảm thấy nặng nề. Một người trong đó nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi: "Cô là ai? Tới đây làm gì?"

"Tôi là thanh niên trí thức, muốn mua báo cũ về dán tường." Dương Gia Nghi đáp.

"Giấy giới thiệu đâu?"

Dương Gia Nghi giả vở lục lọi trong túi áo vài cái rồi đưa sang. May mắn mấy mấy ngày trước cô đã xin đội trưởng.

Gã hồng binh cầm tờ giấy, nhìn kỹ, khó khăn lắm mới đọc được mấy chữ "thôn Hoàng Gia". Đôi mắt hắn loé lên ánh sáng nhạt.

"Nghe nói thôn này vừa xuất hiện vài vị anh hùng bắt cướp?" Hắn cầm thư giới thiệu trên tay, không muốn trả lại, giọng thăm dò.

Trong lòng Dương Gia Nghi vang lên vài tiếng lộp bộp. Cô lờ mờ nhận ra hắn không có ý tốt. Bộ não lập tức làm việc, suy nghĩ vòng vo vài vòng.

Thiếu nữ giả vờ co rúm, sợ hãi nói: "Tôi... tôi không biết nữa, không nghe ai nói gì cả."

Thời tiết đã vào đông, dù chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ đã xuống rất thấp. Vì giữ ấm cho bản thân, Dương Gia Nghi mặc vào cái áo bông, mặt quấn quanh một cái khăn choàng. Hai thứ này được hệ thống nguỵ trang vừa rách vừa cũ. Lại thêm dáng người cô nhỏ gầy như cọng giá đỗ. Nên dù nhìn thêm bao nhiêu lần, cô gái nhỏ cũng chỉ giống đứa trẻ mười hai, mười ba, không có gì đặc biệt.

Tên hồng binh thấy vậy, trong lòng đã tin hơn phân nửa. Đúng lúc này, có một tên khác từ ngoài đi vào, kề tai hắn nói nhỏ.

Lổ tai Dương Gia Nghi nhúc nhích, cô nghe rõ là: "Đội trưởng, có thôn dân thôn Đá Đen đến tìm ngài."

Tên đội trưởng cau mày, liếc sang Dương Gia Nghi. Vốn dĩ hắn định chộp Dương Gia Nghi lại tra hỏi một chút, xem cô có biết ai là người bắt giữ bọn cướp mấy ngày trước hay không. Nhưng nhìn bộ dạng cô như vậy, tám chín phần mười là tốn công vô ích.

Mấy ngày hôm trước, trong thôn có ba người đến tìm hắn, hy vọng hắn có thể gây áp lực lên ban quản lí thanh niên trí thức để thôn được thêm vài vị nữ đồng chí. Chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Quyền lực trong tay hắn đang lớn dần, ban quản lí không dám cãi, đã nói rõ lần sau sẽ có năm nữ thanh niên trí thức được đưa qua.

Ba người kia nghe nói thì mừng lắm, sau khi ăn uống no nê thì lên đường trở về. Vậy mà chỉ sau một buổi, hắn lại phát hiện bọn họ bị đám cảnh sát quèn bắt đi.

Tên đội trưởng càng nghĩ càng bực bội, chỉ hận quyền lực lớn mạnh quá chậm. Nếu không, đám cảnh sát kia sao dám làm càn. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, bắt người thôn hắn mà không hỏi xem ý của hắn như thế nào.

Càng tức là bọn họ giấu tin tức kín mít. Hắn kêu người đi hỏi vài lần đều không có kết quả, chỉ biết là cướp thôn dân gần đây và thanh niên trí thức. Nhưng thôn dân của thôn nào, thanh niên trí thức tên gì thì không ai chịu hé miệng.

Lúc này người trong thôn lại tìm tới, chắc là phát hiện người mất tích nên đi tìm. Hắn không cam lòng hỏi Dương Gia Nghi lần nữa.

"Cô có nghe nói thôn nào gặp được cướp không?"

Dương Gia Nghi run rẩy lắc đầu.

"Có nghe nói có thanh niên trí thức nào bắt được cướp không?"

Dương Gia Nghi lại run rẩy lắc đầu.

"Không nghe một chút phong thanh nào à?"

Dương Gia Nghi lại tiếp tục run rẩy lắc đầu.

Gã bực, nghiêm mặt quát lớn. Tiếng quát làm bốn năm vị bác gái bên trong giật mình, không dám tiếp tục chọn đồ, nhanh chóng trả tiền rồi chạy mất.

"Trả lời!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.