Giá hàng cũng đã thay đổi rất nhiều. Nếu hồi trước một điểm chỉ mua được một cân gạo thì nay một điểm đã mua được tận năm cân. Chăn to giống lần trước thì cần mười điểm. Nói chung, các mặt hàng điều chỉnh không đồng đều.
Thiếu nữ xem đến đây thì cơn buồn ngủ ập đến. Đôi mắt dường như mờ đi.
"Ký chủ, cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ hôm nay." 3333 kịp thời nhắc nhở.
Dương Gia Nghi che miệng ngáp, nước mắt trào ra khỏi mi. "À, à, à..." Mi mắt cố mở ra vài cái rồi đóng lại.
"Nếu không hoàn thành sẽ bị trừ 50 điểm."
Lời này như ly nước đá tạt thẳng vào mặt cô gái nhỏ khiến cô tỉnh hẳn. Dương Gia Nghi ngó qua, số điểm cô hiện có là 303. Cực khổ dữ lắm mới kiếm được bao nhiêu đây, nếu bị trừ một lần năm mươi thì còn gì xót bằng.
Cô oán giận: "Nếu tính như vậy, một năm 365 ngày chị chẳng được nghỉ ngày nào sao?"
Nếu 3333 có thân thể, chắc chắc lúc này hắn sẽ lắc đầu lia lịa: "Không đâu, bây giờ cô đang ở cấp 3, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ của 30 ngày sẽ được phát một phiếu nghỉ ngơi, dùng để nghỉ một ngày."
Mắt Dương Gia Nghi sáng lên: "Ý em là nếu cấp 4 thì sẽ khác?"
"Đúng vậy, lên cấp 4 là 30 ngày được hai phiếu nghỉ, cấp 5 là 4 phiếu, cấp 6 là 10 phiếu, cấp 8 là 15, cấp 9 là 20, đạt cấp mười thì nhiệm vụ sẽ không bắt buộc phải hoàn thành nữa."
Thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-he-thong-buoc-ta-phai-viet-van/3373146/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.