Càng tới gần bìa rừng, người cũng đông dần lên. Công việc ngoài ruộng đã hoàn thành, ai cũng tranh thủ góp nhặt củi lửa khi mà trời chưa đổ tuyết.
Thôn Hoàng Gia có vị trí địa lý rất đặc biệt. Phía trước có con sông to nằm vắt ngang, sau lưng lại dựa vào ngọn lớn. Không biết ngọn núi này cao bao nhiêu mét, nhưng trông nó vô cùng đồ sộ và hùng vĩ.
Đây là kho báu của thiên nhiên. Trong rừng chẳng những có đầy các loại động thực vật có thể ăn được mà còn chứa nhiều cây thuốc quý hiếm.
Dẫu vậy, thôn dân chỉ dám quanh quẩn ngoài bìa rừng, bởi rừng sâu không chỉ có rắn rết mà còn đếm không hết các loài thú dữ. Người không có bản lĩnh đi vào, mười là hết chín nằm lại bên trong, một người còn lại may mắn thoát khỏi thì cũng thân tàn ma dại.
Thím Lan đã thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ được một lúc, bây giờ đang dặn dò Dương Gia. Thím sợ đứa nhỏ này không hiểu mà đi nhầm.
Từ xa, chợt trông hai người họ như hai mẹ con ruột thịt khiến người ta lấy làm lạ. Tình cảm giữa người với người, đôi khi xuất hiện một cách đột ngột như thế đấy.
Dương Gia Nghi nhớ kỹ lời dặn của thím, mặc dù trong lòng rất ngứa ngáy, nhưng vì sợ thím Lan lo lắng nên cố gắng kiềm chế bản thân. Cô định bụng, chờ đến lúc rảnh rỗi, nơi này không ai thì phải vào rừng thám hiểm một chuyến mới được.
Không phải vì Dương Gia Nghi tự tin quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-he-thong-buoc-ta-phai-viet-van/2920414/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.